Trần Tiểu Sinh đã quen với tính khí nóng nảy của Bạch Trân Trân, không cảm thấy Bạch Trân Trân mắng Cầu Quốc Hoa như vậy có gì không đúng.
Trần Tiểu Sinh bây giờ nghiễm nhiên đã trở thành fans não tàn của Bạch Trân Trân, đừng nói Bạch Trân Trân chỉ mắng Cầu Quốc Hoa đã làm sai một trận, cho dù bây giờ Bạch Trân Trân nói Trái Đất hình vuông, Trần Tiểu Sinh cũng nhất định sẽ nói Trái Đất hình vuông.
"Sư phụ, cái đó, tối qua tôi cũng phản bác chú Cầu rồi..."
Trần Tiểu Sinh yếu ớt giơ tay lên, bày tỏ hôm qua quả thực anh ta đã nói Cầu Quốc Hoa rồi.
"Tôi nói sư phụ trẻ trung xinh đẹp, chỉ cần cô muốn, thiếu gì đàn ông muốn hẹn hò với cô."
Đừng nói người khác, Từ Phong và Ông Tấn Hoa đã được coi là người đàn ông có điều kiện rất tốt rồi, tình cảm họ đối với Bạch Trân Trân rất khác thường.
Đều là đàn ông, Trần Tiểu Sinh nhìn rất rõ, mặc kệ là Từ Phong hay là Ông tấn Hoa, ánh mắt họ nhìn sư phụ mình đều không giống nhau.
Thậm chí Trần Tiểu Sinh nghi ngờ, chỉ cần sư phụ chịu gật đầu đồng ý, hai người này có thể dẫn sư phụ trực tiếp đi đăng ký kết hôn.
Đã có hai người theo đuổi ưu tú rồi, sao Bạch Trân Trân phải hạ thấp tiêu chuẩn, tìm người không đẹp, gia đình không tốt?
Kiểu người mà Cầu Quốc Hoa nói giống như là hạn định lựa chọn cho Bạch Trân Trân vậy.
"Sư phụ tôi không thiếu người theo đuổi, tôi biết điểm tốt của sư phụ tôi, chỉ là cô ấy không muốn tìm, không phải không tìm được."
"Nhưng vẫn cảm ơn chú Cầu đã cho tôi nghỉ phép, như vậy tôi có thể chăm sóc sư phụ tôi thật tốt, ngày nào cô ấy cũng bận rộn ở nhà tang lễ như thế, tôi nghỉ ngơi ở nhà, có thể chăm sóc tốt cho cô ấy rồi."...
Để bày tỏ mình và Cầu Quốc Hoa không cùng một giuộc, Trần Tiểu Sinh vội vàng kể cho Bạch Trân Trân nghe cuộc đối thoại giữa mình và Cầu Quốc Hoa, sau khi nói xong, Trần Tiểu Sinh căng thẳng nhìn Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, tôi thật sự khác với chú Cầu."
Bạch Trân Trân: "..."
Cô có hơi dở khóc dở cười, đưa tay vỗ vai Trần Tiểu Sinh: "Anh đừng nghĩ nhiều như thế, tôi sẽ không tùy tiện giận lây người khác đâu."
Trần Tiểu Sinh là Trần Tiểu Sinh, Cầu Quốc Hoa là Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân trước giờ đều sẽ không bởi vì sai lầm của người khác mà giận lây người không liên can, ai làm thì cô chửi người đó, còn người không làm sai, cùng lắm cô ngó lơ, chứ không hề nhắm tới đối phương.
Có được lời của Bạch Trân Trân, cuối cùng Trần Tiểu Sinh cũng thở phào một hơi, anh ta lộ ra nụ cười rạng rỡ với Bạch Trân Trân, sau đó tràn trề sức sống đi rửa bát dọn dẹp nhà bếp.
Mà Bạch Trân Trân thì trang điểm xinh đẹp cho mình, chuẩn bị sẵn đồ cần dùng khi ra ngoài.
Ở thời đại mà Bạch Trân Trân sống, có một hình tượng màn ảnh rất kinh điển, một số công cụ bắt quỷ của cô ấy đều mang hình dạng các món trang điểm, sau đó bỏ đồ vào trong túi trang điểm.
Lúc ra ngoài bắt quỷ, cô ấy luôn sửa soạn xinh đẹp, cho dù là đối diện với ác quỷ, vẫn xinh đẹp ngời ngời.
Bạch Trân Trân rất thích nhân vật này, bây giờ cô trở thành Nhập Liệm Sư của Hương Giang, lại có thêm một thân phận Huyền Thuật Sư, cộng thêm thời đại này lại chồng chéo với nhân vật mà cô thích, Bạch Trân Trân dứt khoát dùng phương thức bắt quỷ của thần tượng mình.
Hộp trang điểm cô cũng có, trang điểm xinh đẹp, sau đó xách hộp trang điểm đi bắt quỷ, kiểu cosplay cấp độ này, nếu đặt ở hội chợ anime, cô chính là át chủ bài.
Nhưng điều đáng tiếc là cô tạm thời vẫn chưa may ra được chiến bào kinh điển của Mã gia, kiểu gậy trừ ma đó cũng không biết làm từ vật liệu gì, tạm thời không thể phục chế ra, nếu không ít nhiều cô cũng phải làm một bộ trang bị kinh điểm của thần tượng.
Nói ra, thẩm mỹ của Bạch Trân Trân thật sự chịu sự ảnh hưởng của thần tượng, bất cứ lúc nào đều phải sửa soạn lồng lộn, mỹ nhân lương thiện lại có cá tính, ai có thể không yêu chứ?
Điều đáng tiếc là Bạch Trân Trân không có quá nhiều thời gian, đồ trong hộp trang điểm không thể phục chế hoàn mỹ ra, cô cũng không có Long Thần Hộ Thể...
Nhưng không sao, có thể làm tới bước này đã rất tốt rồi, cô nên mãn nguyện.
Đợi tới khi Trần Tiểu Sinh dọn dẹp bát đũa xong đi ra, nhìn thấy Bạch Trân Trân đang ngồi dựa lên sô pha đọc tạp chí.
Bạch Trân Trân hôm nay mặc một chiếc áo ngắn tay màu đỏ đậm, phối với một chiếc phần bảy phân màu xanh lá, rõ ràng là hai màu sắc không phù hợp, nhưng mặc lên người Bạch Trân Trân, lại khiến hai màu sắc cực đoan này hài hòa.
Trần Tiểu Sinh nghĩ ngợi, chạy về phòng thay một bộ đồ đi ra.