Đợi khi Ông Tấn Hoa và Từ Phong tới, nhìn thấy cách ăn mặc trên xanh lá dưới đỏ đô của Trần Tiểu Sinh, sự trầm mặc của hai người chấn động tứ phương.
Sau đó họ nhìn thấy Bạch Trân Trân mặc màu sắc cùng kiểu.
Từ Phong, Ông Tấn Hoa: "..."
Hai người nhìn Bạch Trân Trân, lại nhìn Trần Tiểu Sinh, vốn có vô số lời muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
Cái này rất khó đánh giá.
Kiểu dáng và màu sắc của quần áo, vẫn phải xem ai phô bày.
Từ Phong không nhịn được, ho khan một tiếng, sau đó gian nan lên tiếng: "Cái đó, anh Tiểu Sinh, có lẽ anh có thể đổi một bộ đồ khác?"
Áo xanh quần đỏ lại phối với một đôi giày đen, kiểu ăn mặc này nhìn kiểu gì cũng quái dị.
Đặc biệt có Bạch Trân Trân đứng một bên đối chiếu, kiểu phối đồ này của anh ta càng thêm xấu xí.
Sau khi ho khan một tiếng, Từ Phong nghiêng đầu nhìn Ông Tấn Hoa bên cạnh: "Tấn Hoa, có phải anh cũng cảm thấy kiểu ăn mặc này của anh Tiểu Sinh không phù hợp không?"
Tuy Ông Tấn Hoa cũng chìm vào trong trầm mặc như Từ Phong, nhưng điểm khác nhau là anh khá tôn trọng lựa chọn của Trần Tiểu Sinh.
"Cách nhìn của tôi không quan trọng, anh Tiểu Sinh thích mặc thế nào thì mặc thế ấy."
Thẩm mỹ là chuyện rất riêng tư, tuy anh không thể hiểu được, nhưng lại tôn trọng thẩm mỹ của Trần Tiểu Sinh.
Nếu anh ta đã có thể mặc ra, vậy đại biểu anh ta rất thích, Ông Tấn Hoa cảm thấy mình không cần, cũng không có tư cách đi nhúng tay vào lựa chọn của Trần Tiểu Sinh.
Từ Phong: "..."
Cho nên chỉ có một mình anh ấy cảm thấy cay mắt?
Từ Phong dùng ánh mắt như cầu cứu nhìn Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân đột nhiên bị care: "Tuy tôi là sư phụ của anh ấy, nhưng mặc gì là tự do của anh ấy."
Cách nhìn của Bạch Trân Trân giống với Ông Tấn Hoa, Trần Tiểu Sinh không hỏi ý kiến của họ, tự quyết định mặc cái gì, cho dù họ không thưởng thức được, cũng sẽ không nói gì nhiều.
Việc này giống như cô mặc quần áo, cô thích là được, người khác không thích là chuyện của người khác, cô cũng không sống trong miệng của người khác, cần quan tâm cách nhìn của người khác?
Con người cô là như vậy, dĩ nhiên cũng sẽ không lắm lời đi quản người khác.
Cách nghĩ của Bạch Trân Trân giống với Ông Tấn Hoa.
Không biết Từ Phong nghĩ gì, nét mặt có hơi ảm đạm, tuy anh ấy rất nhanh lại điều chỉnh tốt cảm xúc, nhưng Bạch Trân Trân vẫn nhìn ra cảm xúc của anh ấy không đúng.
Cô không muốn đoán Từ Phong đang nghĩ gì, không có ý nghĩa, cho dù là bạn bè, cũng không cần phải để ý tâm trạng của đối phương ở mọi mặt.
Bạch Trân Trân biết chừng mực này, cô cũng cảm nhận được hảo cảm Từ Phong dành cho mình, nhưng cô không cho Từ Phong bất cứ cơ hội nào.
Không thích chính là không thích, không cần phải chơi trò ám muội với đối phương, để đối phương quan tâm cô, lấy điều này chứng tỏ mị lực của cô.
Không cần thiết.
Mà mị lực của cô cũng không cần dùng phương thức và thủ đoạn thế này để chứng tỏ.
Cuối cùng Trần Tiểu Sinh vẫn giữ cách phối xanh đỏ của mình, anh ta nói năng hùng hồn, cười ha ha nói với Bạch Trân Trân: "Sư phụ, cô xem cách ăn mặc này của tôi, có phải rất giống cô không? Cô cảm thấy tôi mặc thế này như thế nào?"
Bạch Trân Trân: "Anh vui là được."
*****
Xưởng đóng giày của nhà Vương Quan Hữu ở gần núi Hoàng Trúc thuộc khu Sa Điền, xưởng này sáng lập từ hơn một trăm năm trước, là do ông cố của Vương Quan Hữu sáng lập.
Tuy xưởng không lớn, nhưng vẫn rất nổi tiếng, nghe nói giày da do xưởng sản xuất ra rất mềm và hợp chân, chưa từng mài chân.
Dùng lời của một số người để nói, mang giày này lên chân, cảm thấy giống như chân của mình mọc ra giày vậy, đi lại vô cùng chắc chắn.
Bởi vì nguyên nhân này, đường tiêu thụ của số giày này đều rất tốt.
Có điều đường tiêu thụ giày tốt, nhưng xưởng đóng giày của nhà họ Vương chưa từng có ý định mở rộng quy mô, nó luôn là nhà xưởng kiểu gia đình, mỗi một đôi giày đều được sản xuất thủ công.
Họ nói, giày được sản xuất từ da heo, dùng thủ pháp đặc biệt xử lý da heo, mới khiến giày thoải mái như vậy.
Da heo họ dùng đều là heo nhà mình nuôi, bởi vì nguyên nhân này, diện tích của xưởng đóng giày không lớn, nhưng chỗ nuôi heo lại không nhỏ.
Từ Phong nói: "Trước đây tôi cũng từng đi hỏi thăm một số ông chủ tiệm giày hợp tác với Vương Quan Hữu, họ nói số lượng giày mà Vương Quan Hữu cung cấp tuy không nhiều, hơn nữa đều là giày mẫu cũ, nhưng bởi vì mang vào rất thoải mái, cho nên chưa từng lo ế hàng."
"Đừng thấy chỉ là xưởng nhỏ, sản lượng mỗi tháng cũng không cao, nhưng bởi vì giá thành cao, lợi nhuận của họ cũng rất tốt."