Dù sao thì xưởng đóng giày là nhà xưởng gia đình, người làm việc bên trong đều là thành viên gia đình, để có thể có được da heo hoàn mỹ, còn đặc biệt xây trại heo...
Thu nhập của xưởng đóng giày và thu nhập của trại heo cộng lại, lợi nhuận mỗi năm của họ cũng rất lạc quan.
Danh tiếng của nhà họ Vương cũng rất tốt, tuy có tiền, nhưng cũng thích giúp đỡ người khác, còn thường xuyên mời ăn mày vào nhà, nghe nói một số người từ đại lục lén qua, họ cũng sẽ thu lưu.
Cảnh sát muốn điều tra một người, chỉ cần dụng tâm, luôn có thể tra ra một số thứ.
Bạch Trân Trân nghe thấy đoạn lời cuối cùng, không khỏi ngẩn người, có thứ gì đó lóe qua trong đầu cô, cô muốn nắm bắt, nhưng lại không tài nào nhớ ra vừa nãy mình nghĩ tới cái gì.
"Sư phụ, cô sao vậy?"
Vẫn là tiếng nói của Trần Tiểu Sinh gọi mạch tư duy của Bạch Trân Trân quay lại, cô chớp mắt, đưa tay day mi tâm.
"Vừa nãy tôi lóe ra một suy nghĩ, nhưng suy nghĩ đó biến mất quá nhanh, tôi không bắt được."
Nhưng Bạch Trân Trân cũng không vội, còn chưa tới xưởng đóng giày, đợi tới đó dạo một vòng, nói không chừng sẽ phát hiện một số thứ đặc biệt.
*****
Trong căn phòng tối tăm, người đàn ông què một chân cầm roi da, hung hăng quất người đàn ông trẻ đang bị treo ngược, trong miệng cậu ta bị nhét vải vụn, cho dù muốn kêu thành tiếng cũng không được.
Người đàn ông què chân hung hăng quất cậu ta mấy roi, sau đó nhúng roi vào trong nước muối, lại hung hăng quất người đàn ông trẻ đang bị treo ngược ở đó.
Tiếng quất bốp bốp không ngừng vang bên tai, cuối cùng người đợi bên ngoài không chịu được, cậu ta tông cửa ra, xông vào, bảo vệ người đàn ông bị treo ngược.
"Cha, cha đừng đánh anh nữa, anh không cố ý, đầu óc của anh vốn không tốt, anh ấy không biết gì cả, cha đừng đánh anh nữa..."
Vương Chí Kiệt nhìn Vương Chí Thanh quần áo nát bươm, khóc lóc cầu xin Vương Quan Hữu tha cho anh trai mình.
Thế nhưng Vương Quan Hữu thiếu kiên nhẫn vung roi trong tay, lệ khí trong âm thanh ngày càng nặng.
"Chí Kiệt, con đi sang một bên cho cha, cha không dạy dỗ nó đàng hoàng, nó không biết trời cao đất dày!"
"Chí Kiệt, nó thế nào cha rõ mồn một, nó giả vờ cả đấy, con tưởng nó là đồ ngốc, căn bản không phải như vậy, nó giả vờ đấy."
Nói xong, Vương Quan Hữu đi lên một bước, giống như đẩy Vương Chí Kiệt sang một bên.
Nhưng Vương Chí Kiệt lại không chịu tránh ra.
Từ sau khi Vương Chí Thanh biến thành kẻ ngốc, thái độ của Vương Quan Hữu đối với cậu ta ngày càng tồi tệ, cứ dăm ba hôm lại đánh một trận nhừ.
Khi tuổi tác tăng lên, Vương Quan Hữu không thể áp chế được ác niệm của mình với Vương Chí Thanh nữa, lúc ông ta đối đãi với Vương Chí Thanh không giống như đối đãi con trai mình, giống như đối đãi với kẻ thù hơn.
Đặc biệt là sau khi mẹ của họ qua đời, có lẽ là bởi vì Vương Chí Thanh nói bậy nói bạ, Vương Quan Hữu càng thêm hận đứa con trai này của mình.
Trước đây khi ông ta đánh Vương Chí Thanh, còn sẽ nhẹ tay một chút, nhưng sau khi mẹ của họ là Thái A Muội qua đời, mỗi lần ông ta đánh Vương Chí Thanh đều là đánh tới chết.
Lần này cũng vậy, chỉ là bởi vì Vương Chí Kiệt dẫn Vương Chí Thanh ra ngoài ăn một bữa cơm sườn, Vương Quan Hữu giống như chịu kích thích gì đó, treo ngược Vương Chí Thanh lên cao.
cậu ta đã chịu đánh ba tiếng đồng hồ rồi.
Mới đầu Vương Chí Thanh còn phát ra tiếng kêu thảm, nhưng sau đó tiếng kêu thảm liền biến mất, ngoài tiếng roi quất, không còn nghe thấy động tĩnh khác.
Vương Chí Kiệt rất sợ hãi, tuy cậu ta cũng sợ cha của mình, nhưng vừa nghĩ tới có thể anh trai sẽ bị Vương Quan Hữu đánh chết, Vương Chí Kiệt vẫn xông ra.
"Cha đừng đánh nữa, muốn đánh thì cha đánh con đi, là con dẫn anh trai ra ngoài, đều là lỗi của con, anh trai vô tội..."
Vương Chí Kiệt cũng sợ bị đánh, nhưng cậu ta sợ Vương Chí Thanh chết hơn.
Vương Quan Hữu sắp tức điên, ánh mắt ông ta u tối nhìn con trai nhỏ đang bảo vệ con trai lớn, đột nhiên, không biết ông ta nghĩ tới cái gì, nhếch khóe miệng, lộ ra một nụ cười lạnh lẽo với cậu ta.
"Con tưởng mình có thể bảo vệ được nó?"
"Chí Kiệt, cha có từng nói với con về vận mệnh của người nhà họ Vương không?"
"Phế vật không có tư cách sinh tồn ở nhà họ Vương, anh trai con không có tư cách kế thừa xưởng đóng giày, nó chính là phế vật hoàn toàn."
Không biết Vương Chí Kiệt nghĩ tới cái gì, sắc mặt bỗng trở nên tái nhợt.
Vương Quan Hữu giống như nghĩ tới chuyện vui vẻ gì, nụ cười méo mó theo.