Có thể ở trong mắt rất nhiều người, Vương Chí Thanh chính là một tên ngốc toàn tập, nhưng Vương Chí Kiệt biết, anh trai chính là anh trai, anh trai tốt với cậu ta, cậu ta yêu anh trai của mình.
"Anh trai, em đưa anh tới bệnh viện, em đưa anh tới bệnh viện ngay..."
Trong lúc nói, Vương Chí Kiệt dùng sức lau nước mắt, đỡ Vương Chí Thanh đang nằm trên đất dậy.
Chiều cao của Vương Chí Kiệt thấp hơn Vương Chí Thanh rất nhiều, lúc cậu ta cõng anh trai vô cùng gian nan, nhưng Vương Chí Kiệt lại cắn răng kiên trì, đi từng bước ra ngoài.
Lúc đi được một nửa, dưới chân của Vương Chí Kiệt đụng phải thứ gì, cậu ta vô thức cúi đầu nhìn, nhìn thấy chiếc roi quất anh trai mình thừa sống thiếu chết đó.
Sau khi nhìn thấy chiếc roi này, nét mặt của cậu ta mơ hồ một khoảnh khắc, nhưng rất nhanh trọng lượng trên lưng đánh thức Vương Chí Kiệt, cậu ta đá chiếc roi đó một cái, chửi rủa: "Đều là mày hại anh tao, tao không thèm mày!"
Sau khi ném lại câu nói này, cậu ta lại đá chiếc roi đó một cái, lúc này mới đi ra ngoài.
Cửa phòng mở ra, ánh nắng bên ngoài chiếu vào, Vương Chí Kiệt cõng Vương Chí Thanh đi ra, không có sự che chắn của họ, ánh nắng bên ngoài chiếu vào trong phòng.
Chiếc roi vốn an tĩnh nằm trên đất giống như bị thứ gì kéo, kéo từng chút vào trong tối, rất nhanh liền biến mất tăm mất tích.
Mà một màn này lại không có ai nhìn thấy.
Cửa gỗ mở ra phát ra tiếng kẽo kẹt nặng nề, giống như có một bàn tay vô hình chậm rãi đóng cái cửa đang mở lại.
******
Xe chạy trên đường lộ, người lái xe là Từ Phong, trên ghế phó lái là Ông Tấn Hoa.
Trên hàng ghế sau là Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh.
Bầu không khí trong xe có hơi quái dị, Trần Tiểu Sinh cũng không biết vì sao bầu không khí đột nhiên trở nên ngượng ngập như vậy.
Vốn dĩ mọi người đều đang thảo luận vụ án xưởng đóng giày này, nhưng nói mãi nói mãi, chủ đề đột nhiên lệch đi.
Trần Tiểu Sinh không biết vì sao, não đột nhiên teo lại, nói ra chuyện Cầu Quốc Hoa muốn giới thiệu đối tượng cho Bạch Trân Trân.
"Nói tới cũng rất kỳ quái, chú Cầu là chưởng quản nhà tang lễ, chú ấy ngoài bình thường thích vắt kiệt chúng tôi, không có sở thích gì khác, hôm qua cũng không biết là lên cơn gì, lại đòi giới thiệu đối tượng cho sư phụ tôi."
"Sư phụ tôi xinh đẹp như vậy, lại có năng lực như vậy, còn là một Huyền Thuật Sư, chỉ cần cô ấy muốn, thiếu gì đàn ông chịu hẹn hò với cô ấy..."
Bạch Trân Trân: "..."
Tên này điên rồi à? Đột nhiên nói cái này làm gì?
"Thực sự không biết nói chuyện thì anh có thể ngậm miệng không nói, không cần phải mở miệng."
Bạch Trân Trân âm u lên tiếng, bảo Trần Tiểu Sinh đừng nói nữa.
Nhưng cũng không biết sợi gân nào của Trần Tiểu Sinh mắc sai, luyên thuyên nói không ngừng.
Từ Phong, Ông Tấn Hoa: "..."
Lúc này họ tiếp lời mới tốt hay là không tiếp lời mới tốt?
Bạch Trân Trân lặng lẽ quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không muốn nói chuyện với Trần Tiểu Sinh lắm.
Bây giờ anh ta giống như cắn phải thuốc hưng phấn, nói gì cũng vô dụng, một mình biểu diễn một lúc, đoán chừng sẽ không lên tiếng nói chuyện nữa.
Mà Trần Tiểu Sinh giống như quá khích, ríu rít nói một đống lời khen Bạch Trân Trân, hết rồi, anh ta tổng kết nói.
"Sư phụ tôi chỉ là không muốn tìm mà thôi, nếu cô ấy muốn tìm, người muốn ở bên cô ấy có thể xếp từ đây tới Thái Bình Dương."
Bạch Trân Trân: "..."
Từ Phong: "..."
Ông Tấn Hoa: "..."
Một người hát kịch một vai, không ai tiếp lời, cũng vô cùng ngại ngùng, ví dụ như bây giờ.
Trần Tiểu Sinh luyên thuyên nói một đống, kết quả không ai tiếp lời, trong xe chỉ có giọng nói của một mình anh ta.
Nói tới cuối cùng, cuối cùng Trần Tiểu Sinh cũng phát hiện không đúng, anh ta có hơi ngại ngùng ngậm miệng, không có ý định tiếp tục chủ đề khiến người ta lúng túng này nữa.
Nếu anh ta không nhớ lầm, hình như Từ Phong và Ông Tấn Hoa đều có ý với Bạch Trân Trân, bây giờ anh ta nói chuyện này trước mặt họ, có phải có hơi giống bà Vương bán dưa tự bán tự khen không?
Trần Tiểu Sinh ngượng ngập tới mức hận không thể đào cái lỗ chui vào, qua một lúc, anh ta hít sâu mấy hơi, cuối cùng cũng làm dịu sự lúng túng, sau đó anh ta liền quay đầu nhìn Bạch Trân Trân.
"Sư phụ..."
Bạch Trân Trân không thèm nhìn anh ta: "Người thật đã chết, có việc thì đốt giấy."