Cô đã tạo nghiệt gì mới nhận một đồ đệ như vậy, đây là cảm thấy không có tu la tràng không thích hợp, muốn sáng tạo ra một tu la tràng sao?
Không được tức giận, không được tức giận, tức giận sinh bệnh không có ai thay, cô không được tức giận...
Bạch Trân Trân: "..."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Từ Phong và Ông Tấn Hoa ở hàng ghế trước: "..."
Bầu không khí ngượng ngập khó hiểu lan tràn trong xe, cũng may sắp tới nơi rồi, nếu không đám người bọn họ còn phải tiếp tục ngượng ngập mãi.
Thế nhưng ngay lúc này, Bạch Trân Trân nhìn thấy hai người trên đường, tốc độ xe rất nhanh, hai người đó hoàn toàn chỉ là lóe qua, nhưng Bạch Trân Trân vẫn nhìn thấy rõ dáng vẻ của họ.
"Đốc sát Từ, anh dừng xe một chút!"
Từ Phong nghe vậy, không nói gì nhiều, dùng tốc độ nhanh nhất đỗ xe bên đường.
Mà Bạch Trân Trân lập tức mở cửa xe đi xuống, chạy về phía hai người kia.
"Vương Chí Kiệt, đã xảy ra chuyện gì rồi?"
Vương Chí Kiệt cõng Vương Chí Thanh hì hục đi bộ rất xa.
Cậu ta không tìm Vương Quan Hữu cầu cứu, cũng không tìm người trong xưởng nhờ giúp đỡ, họ là xưởng gia tộc, gia đình của cô cũng nghe lời Vương Quan Hữu.
Nếu không có dặn dò của Vương Quan Hữu, cho dù Vương Chí Kiệt đi tìm họ nhờ giúp đỡ cũng vô dụng.
Vị trí của xưởng đóng giày nhà họ Vương có hơi hẻo lánh, tới bệnh viện gần nhất, đi bộ cũng phải mất một tiếng, xe chắc chắn nhanh hơn, nhưng trong nhà có xe, cậu ta không có bằng lái, vốn không dám lái, chỉ có thể cõng Vương Chí Thanh đi bộ về hướng bệnh viện.
Vương Chí Thanh quá nặng, Vương Chí Kiệt cõng cậu ta đi tới đây, cảm thấy mình sắp mệt chết, trước mắt cậu ta đã xuất hiện trùng ảnh, nhìn gì cũng thành hai.
Cậu ta không biết mình có thể gắng gượng được không, chỉ dựa vào một tín niệm cố gắng chống đỡ.
Ngay lúc này, cậu ta nghe thấy một giọng nói có hơi quen thuộc từ bên cạnh truyền tới, Vương Chí Kiệt sững sờ quay đầu nhìn sang, sau đó nhìn thấy một gương mặt cực kỳ xinh đẹp.
"Cô Bạch, là cô..."
Bạch Trân Trân xinh đẹp như vậy, dĩ nhiên Vương Chí Kiệt nhận ra cô, trước đây khi ở tiệm cơm sườn, Bạch Trân Trân còn để lại số điện thoại cho Vương Chí Kiệt, bảo cậu ta gặp chuyện có thể liên lạc với cô.
Nhưng hiển nhiên Vương Chí Kiệt không nghĩ tới chuyện này, có lẽ cậu ta chỉ cho rằng đó là bèo nước gặp nhau mà thôi, vốn không nghĩ tới còn có thể tìm kiếm giúp đỡ từ Bạch Trân Trân.
Lúc này, Vương Chí Thanh vô cùng nhếch nhác, Vương Chí Kiệt cũng không tốt tới đâu, hai anh em giống như nan huynh nan đệ.
Nhìn thấy bộ dạng thê thảm của họ, Bạch Trân Trân nhíu chặt mày, trong ngữ khí cũng có vài phần không vui.
"Vương Chí Kiệt, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, nếu gặp phải chuyện gì, cậu có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ giúp cậu."
Vương Chí Kiệt à một tiếng, đầu óc có hơi ngơ ngác, cậu ta vốn không nghĩ tới chuyện này.
Hôm trước họ gặp nhau trong quán cơm sườn, đó chẳng qua là bèo nước gặp nhau mà thôi, tuy Bạch Trân Trân để lại số điện thoại cho cậu ta, nhưng Vương Chí Kiệt vốn không nghĩ tới có thể dùng cái này liên lạc được Bạch Trân Trân.
Thấy cậu ta còn đang phát ngốc, Bạch Trân Trân xoa mi tâm, vẻ bất lực trên mặt cũng càng thêm rõ rệt.
"Lên xe đi, chuyện khác để sau rồi nói, chúng tôi đưa hai anh em các cậu đến bệnh viện trước."
Mặc kệ là Vương Chí Kiệt hay là Vương Chí Thanh, trạng thái của hai người này đều không tốt lắm, hiển nhiên lúc này không phải lúc nói chuyện, vẫn nên cứu người trước rồi tính.
Vừa hay lúc này Ông Tấn Hoa bọn họ cũng từ trên xe xuống, Bạch Trân Trân gọi họ, đưa Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh lên xe.
May mà thời này vẫn chưa quản vượt tải, xe ô tô năm người ngồi chở sáu người, tuy chật chội nhưng cũng không phải không được.
Vương Chí Kiệt ôm Vương Chí Thanh, ánh mắt quét qua mấy người trong xe, đại não nhất thời không thể khôi phục bình thường.
Cậu ta còn cho rằng mình phải tốn rất nhiều thời gian mới có thể đưa anh trai tới bệnh viện, không ngờ vận khí của cậu ta tốt như vậy, thế mà lại gặp người quen giữa đường.
Bạch Trân Trân biết bây giờ không phải lúc hỏi chuyện, mọi người không nói gì nhiều, cũng chính thái độ này của họ mới khiến Vương Chí Kiệt vẫn luôn thắt chặt thần kinh thả lỏng ra.