Xe rất nhanh đã tới bệnh viện, Vương Chí Thanh được đưa tới phòng phẫu thuật, mấy người Bạch Trân Trân đều cùng Vương Chí Kiệt túc trực ngoài phòng phẫu thuật.
Ông Tấn Hoa đi tới bên cạnh Bạch Trân Trân, thấp giọng hỏi: "Cô Bạch, cô có nhìn ra thứ gì không?"
Bạch Trân Trân gật đầu, lại lắc đầu, trong ngữ khí có thêm vài phần do dự.
"Tôi vẫn chưa chắc chắn, xem thử rồi tính."
Tình trạng của Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh bây giờ đều có hơi kỳ quái, bây giờ Bạch Trân Trân không tiện phán đoán, cô không biết hai người này là bởi vì bị thương mới biến thành bộ dạng này, hay là có nguyên nhân khác, mọi thứ vẫn phải đợi Vương Chí Thanh đi ra rồi tính.
Ông Tấn Hoa nghe vậy, gật đầu, không hỏi thêm gì.
Từ Phong thấy Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân ở sát nhau, trong lòng đột nhiên ganh tỵ.
Rõ ràng là anh ấy gặp Bạch Trân Trân trước, cuộc gặp gỡ giữa anh ấy và Bạch Trân Trân còn rất tươi đẹp, lần đầu tiên Ông Tấn Hoa gặp Bạch Trân Trân đã coi người ta là người tình nghi, sao quan hệ hiện giờ của họ lại tốt hơn?
Quả nhiên, vận mệnh chưa từng nói lý lẽ.
Trong lòng Từ Phong càng ghen.
May mà Vương Chí Thanh chỉ bị thương ngoài da mà thôi, không có chướng ngại lớn gì, cậu ta rất nhanh được đưa ra khỏi phòng phẫu thuật.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa đều là người không thiếu tiền, cộng thêm có không ít chuyện muốn hỏi hai anh em nhà họ Vương, cho nên họ đặc biệt đặt một phòng bệnh riêng.
Cuối cùng Vương Chí Thanh cũng thoát khỏi nguy hiểm, lúc này Vương Chí Kiệt mới thở phào một hơi, cậu ta ngồi trên ghế, lẩm bẩm nói: "Không sao thì tốt, không sao thì tốt..."
Không biết vì sao, rõ ràng vết thương của Vương Chí Thanh được chữa khỏi là một chuyện tốt, Vương Chí Kiệt nên vui mừng cho anh trai mình.
Nhưng cậu ta lại luôn không vui nổi, không vui nổi không nói, cậu ta còn rất bực dọc.
Trong lòng có ý niệm gì đó rục rịch, nhìn Vương Chí Thanh đang ngủ trên giường bệnh, trong lòng cậu ta thậm chí không nhịn được sinh ra một số suy nghĩ bạo ngược.
Cậu ta cảm thấy mình bây giờ rất muốn quay lại căn phòng nhỏ lột da heo trong nhà, sau đó treo Vương Chí Thanh lên cao, rồi dùng chiếc roi đó...
Roi...
Phải rồi, roi!
Vương Chí Kiệt đột nhiên giống như bị ma nhập, bỗng dưng đứng bật dậy khỏi ghế: "Tôi phải quay về, tôi phải tìm roi..."
Ném lại câu nói này, Vương Chí Kiệt bỗng quay người muốn chạy ra ngoài.
Kết quả vừa chạy được hai bước liền bị một cỗ sức mạnh kéo lại, Bạch Trân Trân đã sớm có chuẩn bị, trực tiếp lấy một tấm bùa dán lên trán Vương Chí Kiệt.
Cả người Vương Chí Kiệt lập tức khựng lại ở đó, da mặt của cậu ta không ngừng run lên, giống như đấu tranh với thứ gì đó.
Bùa giấy dán trên trán cậu ta lóe lên ánh sáng màu vàng, sau đó lặn vào trong thân thể của Vương Chí Kiệt, cả người cậu ta run rẩy kịch liệt, đột nhiên hai chân nhũn ra, ngồi phịch xuống ghế.
Nhìn Vương Chí Kiệt khôi phục bình thường, Bạch Trân Trân ngồi xuống ở vị trí bên cạnh cậu ta, cô gác tay lên vai của Vương Chí Kiệt, ôn tồn hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Vương Chí Kiệt mơ hồ ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân, cũng không biết cậu ta nghĩ tới cái gì, còn chưa mở miệng, nước mắt đã thuận theo gò má lăn xuống.
Nước mắt vừa tuôn ra, Vương Chí Kiệt liền không khống chế được, cậu ta ôm mặt của mình, suy sụp khóc to.
Nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, Bạch Trân Trân không nói gì nhiều, chỉ nhẹ nhàng vỗ vai của cậu ta, im lặng an ủi.
Trần Tiểu Sinh nhìn Vương Chí Kiệt, lại nhìn Bạch Trân Trân, nghĩ tới vừa nãy cô dán bùa lên trán Vương Chí Kiệt, anh ta liền biết đoán chừng chuyện lần này lại liên quan tới sự kiện linh dị gì đó.
Không phải sở trường của anh ta, anh ta đứng một bên là được.
Còn Từ Phong và Ông Tấn Hoa, hai người rất tin tưởng Bạch Trân Trân, nếu chuyện này lại có liên quan tới những huyền thuật quỷ dị khó lường đó, vậy vẫn nên để người chuyên nghiệp xử.
Vương Chí Kiệt là bởi vì cảm thấy mình đã an toàn, cho nên mới thỏa sức khóc.
Bạch Trân Trân vẫn rất thấu hiểu cho cậu ta, cho nên mới im lặng an ủi cảm xúc của cậu ta, tay của cô vỗ đều đều lên bả vai của Vương Chí Kiệt, lúc bàn tay giơ lên, tựa như có ánh sáng vàng rơi xuống.
Tiếng khóc của Vương Chí Kiệt nhỏ dần, tới cuối cùng, cậu ta giống như ngại ngùng, thế là hít mũi, nghẹn ngào nói: "Xin lỗi, tôi không nên khóc..."
Cậu ta không nên khóc, nhưng vừa rồi, cậu ta thực sự không khống chế được mình.