Bạch Trân Trân vỗ nhẹ vai của cậu ta, ôn tồn nói: "Không sao, đàn ông khóc không phải tội, khóc rồi thì tốt, điều chỉnh tốt cảm xúc, không có gì không vượt qua được."
Tiếng nói của Bạch Trân Trân giống như có một loại sức mạnh thần kỳ, lòng Vương Chí Kiệt vốn còn có hơi khủng hoảng bất an, nhưng dưới sự trấn an của Bạch Trân Trân, những khủng hoảng bất an đó dần biến mất.
Cậu ta hít mũi, sau khi do dự rất lâu, mới hỏi: "Cô Bạch, vừa nãy tôi làm sao vậy?"
Bạch Trân Trân trả lời: "Bị mê hoặc."
Vương Chí Kiệt: "Hả?"
Bị mê hoặc? Bị cái gì mê hoặc?
Bạch Trân Trân nói: "Chuyện này phải hỏi cậu rồi, chúng tôi tới chính là vì chuyện này."
Lần này tới lượt Vương Chí Kiệt không hiểu.
Bạch Trân Trân cũng không giấu cậu ta, giới thiệu với cậu ta thân phận của Từ Phong và Ông Tấn Hoa, lúc giới thiệu tới Bạch Trân Trân, cô khựng lại một chút, sau đó nói: "Đây là Trần Tiểu Sinh, đồ đệ của tôi."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta không xứng có thêm vài cái tiền tố sao?
Trần Tiểu Sinh đột nhiên có hơi ấm ức, nhưng ở trước mặt sư phụ, anh ta phải rộng lượng.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa gật đầu với Vương Chí Kiệt, lấy ra chứng nhận hành nghề của hai người cho cậu ta xem.
"Cậu Vương, lần này chúng tôi tới là muốn điều tra lại vụ án Thái A Muội giết chết Vương Kiến Châu."
Vương Chí Kiệt lúng túng nói: "Vụ án đó không phải đã kết án rồi sao? Sao lại điều tra nữa?"
Hai năm trước, ông nội của cậu ta là Vương Kiến Châu bị người ta sát hại, thi thể cắt thành mảnh vụn quăng xác, người tình nghi lớn nhất là mẹ của họ, Thái A Muội.
Chứng cứ tìm được sau đó cũng chứng minh mọi thứ đều do Thái A Muội làm, phía cảnh sát phát lệnh truy nã Thái A Muội, kết quả cuối cùng lại phát hiện, Thái A Muội đã ngã chết dưới vách núi vào ngay tối hôm rời khỏi nhà.
Dường như vụ án không có vấn đề gì, lúc đầu đã kết án rồi, sao bây giờ lại tới điều tra vụ án này?
Ánh mắt của Vương Chí Kiệt đột nhiên rơi lên người Từ Phong, cậu ta chần chừ một lúc, không chắc chắn hỏi: "Đốc sát Từ, có phải tôi đã từng gặp anh ở đâu rồi không?"
Từ Phong gật đầu: "Tôi chính là cảnh sát phụ trách vụ án này hai năm trước."
Vương Chí Kiệt: "..."
Thì ra thế giới nhỏ như vậy sao?
"Thưa sếp, không phải đã kết án rồi sao? Lúc đầu cảnh sát nói tội chứng xác thực, cho nên kết án rồi, sao bây giờ đột nhiên lật lại?"
Cậu ta không hiểu, năm đó vụ án này đã có định luận, sao bây giờ đột nhiên thay đổi?
Muốn điều tra lại, là có chỗ nào không đúng sao?
Bạch Trân Trân nhìn cậu ta, nói: "Là tôi nói vụ án này có vấn đề."
"Cậu Vương, làm quen lại một chút, tôi tên Bạch Trân Trân, là một Nhập Liệm Sư, cũng kiêm chức Huyền Thuật Sư, bây giờ tôi là cố vấn đặc thù được đồn cảnh sát khu Sa Điền mời, chuyên môn xử lý một số vụ án khác thường."
Bạch Trân Trân nói một tràn, Vương Chí Kiệt chuyển đổi những tin tức này trong đầu, sau đó trừng to mắt.
"Chị nói ông nội và mẹ tôi không phải chết bình thường, họ đều bị thứ như ma quỷ hại chết?"
Phản ứng của Vương Chí Kiệt nằm trong dự liệu của Bạch Trân Trân, trên người cậu ta và Vương Chí Thanh hiển nhiên đã từng xảy ra chuyện không quá bình thường, cho nên mức tiếp nhận chuyện ma quỷ của cậu ta vô cùng cao.
Đoán chừng cậu ta cũng sớm có hoài nghi, nhưng vẫn luôn không tìm được chứng cứ, bây giờ Bạch Trân Trân nói những chuyện này với cậu ta, gần như là xác định nhà họ nhất định có một số thứ không bình thường.
Bạch Trân Trân gật đầu: "Không sai, hung thủ giết chết ông nội cậu chắc không phải mẹ cậu, mà cái chết của mẹ cậu chắc cũng không phải tai nạn."
"Vương Chí Kiệt, mọi thứ cậu nói bây giờ rất quan trọng với việc chúng tôi điều tra làm rõ chân tướng, tôi hi vọng cậu có thể phối hợp với chúng tôi, nói toàn bộ tin tức cậu biết cho chúng tôi, đừng có bất cứ che giấu gì, được không?"
Vương Chí Kiệt bỗng nhiên bình tĩnh lại, loại cảm giác đó giống như là một người vốn lơ lửng bỗng nhiên đáp đất.
Cậu ta hít sâu một hơi, nhìn Bạch Trân Trân, nghiêm túc nói: "Cô Bạch, cô muốn hỏi những gì?"
Bạch Trân Trân nói: "Nói về cậu và Vương Chí Thanh trước đi, sao cậu ấy bị thương?"