Vương Chí Kiệt ngơ ra, vốn tưởng Bạch Trân Trân sẽ trực tiếp hỏi vụ án hai năm trước, không ngờ cô sẽ hỏi cái này, Vương Chí Kiệt ngẩn người, sau khi lặng im một lúc, bắt đầu nói thương thế của Vương Chí Thanh.
Cậu ta nói Vương Chí Thanh bị cha của họ là Vương Quan Hữu đánh.
"Lúc nhỏ, anh trai tôi bị thương ở đầu, trở nên ngơ ngơ ngốc ngốc, khi đó cha tôi không cho phép anh trai tôi ra ngoài, nhưng khi đó mẹ tôi còn sống, cho dù cha tôi không chịu, mẹ cũng sẽ lén cho chúng tôi ra ngoài..."
Nói tới chuyện quá khứ, biểu cảm trên mặt Vương Chí Thanh trở nên nhu hòa, cậu ta hồi ức lại ngày xưa, chậm rãi nói.
"Khoảng thời gian đó, tuy cuộc sống ngột ngạt nhưng cũng có thể qua được, tuy cha không thích anh trai, thường xuyên đánh anh ấy, nhưng cũng có chừng mực..."
Từ Phong nhạy bén phát giác được không đúng: "Vương Quan Hữu bắt đầu ra tay nặng với Vương Chí Thanh từ khi nào? Hai năm trước, sau khi Thái A Muội mất, đúng không?"
Vương Chí Kiệt không che giấu, gật đầu nói: "Đúng vậy, sau khi ông nội và mẹ chết, thái độ của cha với anh trai đột nhiên tụt dốc, tôi cũng không biết vì sao, chỉ là cha sẽ nhốt anh trai trong nhà, không cho anh ấy ra ngoài, ông ấy cũng không cho tôi tiếp xúc nhiều với anh trai..."
Nhưng Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh lớn lên cùng nhau, tình cảm của hai anh em sâu đậm, đâu phải thứ Vương Quan Hữu muốn chia rẽ là có thể chia rẽ?
Nhưng Vương Chí Kiệt cũng sợ cha của mình, cho nên ngoài mặt cũng không dám đi tìm Vương Chí Thanh, nhưng cậu ta sẽ lén lút đi tìm Vương Chí Thanh.
Sau khi thức đêm làm xong việc, cậu ta sẽ đi tìm anh trai, cậu ta mang hai cái đùi gà, mấy cái trứng gà luộc, có thể nói chuyện rất lâu với anh trai.
Thời bây giờ, rất nhiều xưởng nhỏ đều trải qua cải cách, thêm không ít thiết bị hiện đại hóa, mặc kệ là lượng sản xuất hay là tốc độ sản xuất đều tăng nhanh không ít.
Nhưng xưởng đóng giày của họ giống như bị thời đại vứt bỏ, vẫn giữ quy tắc cũ, tất cả đều do sức người làm.
Tốc độ của sức người dĩ nhiên không theo kịp máy móc, khách hàng cũ cũng không phải chưa từng nhắc tới, khuyên Vương Quan Hữu dùng dây chuyền sản xuất, nếu ông ta có thể nâng cao sản năng, chắc chắn kinh doanh tốt hơn hiện tại nhiều.
Nhưng mặc kệ ai nói, Vương Quan Hữu đều lắc đầu từ chối.
Ông ta nói nghề đóng giày của họ là độc môn, phải làm thủ công, dùng máy móc làm giày không làm ra được cảm giác chân của giày nhà bọn họ.
"Trong tiệm của các người cũng không phải không bán giày của xưởng khác, những chiếc giày đó đều do máy móc sản xuất, họ có thể so với giày của nhà chúng tôi không?"
"Cùng là giày làm từ da heo, bởi vì kỹ nghệ khác biệt, giày sản xuất ra cũng khác, sở dĩ nhà chúng tôi có thể kéo dài hơn trăm năm, chính là bởi vì chúng tôi luôn giữ tay nghề cũ của mình."
Lời Vương Quan Hữu nói cũng không phải vô lý, những người đó nghĩ ngợi, cũng không nói gì nữa.
Vật đắt vì hiếm, giày nhà họ bán giá cao hơn giày của xưởng khác, khách hàng cũng biết giày của nhà họ, sau khi thay đổi, ưu điểm của họ không còn nữa, đây quả thực là mất nhiều hơn được.
Mới đầu Vương Chí Kiệt cũng nhận định như vậy, cảm thấy Vương Quan Hữu thật sự cảm thấy máy móc không thể thay thế được sức người, thế nhưng cho tới một lần, lúc cậu ta làm giày, cậu ta đã nghe thấy tiếng mắng chửi của Vương Quan Hữu.
"Mày tưởng ông đây không muốn làm dây chuyền sản xuất sao? Ông đây đã sớm chịu đủ cuộc sống này rồi!"
"Có máy móc không dùng, ông đây ngốc mới tự mình làm!"
"CMN, cuộc sống này rốt cuộc khi nào mới kết thúc!"
Người ở nhà xưởng nhỏ gia tộc chắc chắn không nhiều.
Trước đây khi ông nội và mẹ còn sống, cộng thêm gia đình cô và dượng, có mười người làm việc.
Tuy bận nhưng tốt xấu cũng có thể tiếp nhận.
Nhưng sau đó, ông nội và mẹ lần lượt qua đời, dượng cũng cãi nhau với cô một trận, xách túi rời khỏi nhà.
Còn anh trai, anh trai vốn có thể ở xưởng giúp đỡ cũng bị cha nhốt lại, một lúc mất đi bốn người, việc trong xưởng dồn lên đầu sáu người còn lại, lập tức cảm thấy có hơi đuối sức.
Vương Chí Kiệt từng đề nghị tuyển người với Vương Quan Hữu, nhưng Vương Quan Hữu lại kích động phản bác.
"Tuyển người cái gì? Những người này hoàn toàn đủ rồi, đợi con kết hôn, hai em trai em gái của con kết hôn, người mất đi có thể bù lại đủ."
"Xưởng chúng ta không cần nhiều người như thế, gia đình làm là tốt nhất."
"A Kiệt, sau này con là người phải tiếp quản xưởng, không thể hồ đồ, việc đầu tiên khi làm xưởng trưởng chính là vĩnh viễn khắc ghi xưởng chúng ta sẽ không có bất cứ một công nhân nào không phải người nhà chúng ta."