Bạch Trân Trân suy nghĩ một chút, dùng phương thức bọn họ có thể nghe hiểu giải thích một chút.
"Có vài người sau khi bị kích thích mãnh liệt đột nhiên phát điên, trong y học gọi cái này là làm rối loạn tinh thần, nhưng trong huyền học, cái này gọi là linh hồn rối loạn."
Con người có ba hồn bảy vía, ở tình huống bình thường, ba hồn bảy vía của mỗi cá nhân có thứ tự sắp hàng đều giống nhau nhưng có vài người linh hồn không đủ mạnh, sau khi chịu kích thích ngoại giới bởi vì cảm giác sợ hãi quá mạnh mẽ, trực tiếp ảnh hưởng lên linh hồn, cái này sẽ đánh vỡ thứ tự xếp hàng của linh hồn.
Nếu cường độ của linh hồn đầy đủ thì loại rối loạn này có thể là tạm thời – ví dụ như rất nhiều người sau khi bị kinh sợ có dáng vẻ si ngốc, ngơ ngẩn, chậm chạp.
Ở tình huống này, trấn an ưu tư của người đó một chút, dỗ dành người đó, đến khi tâm trạng sợ hãi rút đi thì thứ tự của linh hồn rối loạn sẽ được khôi phục lại bình thường.
Cường độ linh hồn của đại đa số người đều giống nhau, dù sao thiết lập xuất xưởng của mọi người cũng không khác nhau lắm, trừ người có dị bẩm thiên phú và những người không có nổi một nắm thiên phú thì mọi người đều như nhau.
Cho nên sau khi bị kinh sợ, đại đa số người cũng chỉ bị rối loạn linh hồn tạm thời mà thôi.
Nhưng nếu cường độ linh hồn của một người không đủ, bọn họ sẽ không có cách nào giãy giụa đi ra ngoài từ trong nỗi sợ hãi của bản thân mình, hậu quả trực tiếp đó chính là thứ tự sắp xếp của ba hồn bảy vía bị hỗn loạn, sau đó cũng không khôi phục lại được bình thường.
Nếu như không phải người hiểu huyền thuật thì lúc phát hiện người khác có dấu hiệu rối loạn linh hồn, dùng đau đớn lấn át sự sợ hãi của bọn họ có thể khiến bọn họ khôi phục lại bình thường, tránh rơi vào nguy cơ bị rối loạn linh hồn.
Từ Phong và Ông Tấn Hoa bày ra vẻ đã thụ giáo, Ông Tấn Hoa nghĩ tới điều gì đó, ngay sau đó nói: "Ý cô là linh hồn của Vương Chí Kiệt rất yếu ớt?"
Bạch Trân Trân gật đầu một cái: "Không sai, linh hồn của cậu rất yếu ớt."
Vừa nói, mắt Bạch Trân Trân vừa quay lại người Vương Chí Kiệt, cô nhìn Vương Chí Kiệt chăm chú, chân mày cũng từ từ nhíu lại.
Ngay sau đó, Bạch Trân Trân quăng một lá bùa ra, lá bùa kia tuần tra tới lui Vương Chí Kiệt, cuối cùng giống như đối với Vương Chí Thanh, nó dính sát vào trên ót cậu.
Vương Chí Kiệt: "..."
Đầu óc cậu trống rỗng, trơ mắt nhìn tấm bìa giấy kia cháy rụi, sau đó hóa thành ánh sáng màu vàng lấm tấm sáp nhập vào trong thân thể cậu.
Vương Chí Kiệt: "..."
Bạch Trân Trân: "..."
Chẳng nhẽ cô lại phải thử trải nghiệm ô nhiễm tinh thần vừa rồi một lần nữa sao?
Cũng may số lượng điểm sáng màu vàng nhạt dung nhập vào trong người Vương Chí Kiệt không được coi là quá nhiều, đầu óc cậu cũng không tệ hại giống như Vương Chí Thanh.
Có điều linh hồn của cậu quả thực rất yếu ớt, thậm chí linh thức của cô còn không dám tới gần, cô có lý do để hoài nghi nếu linh thức của bản thân nhích tới gần, linh hồn của Vương Chí Kiệt vì không chịu nổi linh thức mạnh mẽ của cô mà có thể trực tiếp đổ sụp.
Sau khi mở mắt, nét mặt của Bạch Trân Trân càng không ổn, cô thở dài một cái, nói cái gì cũng không, cũng chỉ lặng lẽ đi tới cái ghế đặt một bên, ngồi xuống.
Vương Chí Kiệt bị dáng vẻ này của Bạch Trân Trân dọa cho sợ, cậu dùng giọng nói run rẩy mở miệng hỏi: "Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?"
Bạch Trân Trân vén mí mắt lên nhìn cậu một cái, lại nhìn thoáng qua Vương Chí Thanh trên giường bệnh, mắt thấy Vương Chí Kiệt lại bị giật mình, Bạch Trân Trân mới hỏi một câu.
"Cha cậu có mấy anh chị em?"
Vương Chí Kiệt a một tiếng, mặc dù có chút kỳ quái nhưng vẫn đường hoàng trả lời: "Cha tôi có một cô em gái."
Bạch Trân Trân nhìn đối phương: "Không có anh em trai sao?"
Vương Chí Kiệt lắc đầu: "Không có."
Bạch Trân Trân lại hỏi: "Ông nội cậu thì sao? Có mấy anh chị em?"
Vương Chí Kiệt trả lời: "Ông nội tôi không có anh chị em, chỉ có một mình thôi."
Bạch Trân Trân lại hỏi: "Cụ của cậu thì sao?"
Vương Chí Kiệt không biết chuyện này liên quan gì tới cụ mình, vẫn thành thật trả lời: "Cụ của tôi có hai anh em, có điều bọn họ đã qua đời từ khi còn trẻ, trong nhà còn có bài vị của họ."
Mặc dù không biết tại sao Bạch Trân Trân phải hỏi những cái này nhưng Vương Chí Kiệt vẫn đường hoàng trả lời từng cái một.
Bạch Trân Trân nhớ tới lịch sử nhà máy sản xuất giày của nhà họ Vương, nó đã tồn tại được hơn một trăm năm mươi năm, người sáng lập chính là cha của cụ Vương Chí Kiệt, cũng chính là kị của Vương Chí Kiệt.