Chuyện liên quan tới kị, Vương Chí Kiệt cũng không biết nhiều, cậu chỉ biết kị vốn là người đại lục, hơn một trăm năm mươi năm trước đến đảo Hương Giang, sau đó định cư ngay tại núi Hoàng Trúc này.
Một trăm năm mươi năm trước, núi Hoàng Trúc còn rất đìu hiu vắng vẻ, từ thôn gần đó tới chỗ này cũng phải mười mấy dặm đường, mặc dù núi Hoàng Trúc không cao nhưng phạm vi diện tích vẫn rất lớn, trước đó chưa từng có ai khai phá núi này nên vẫn còn duy trì dáng dấp nguyên thủy.
Theo lý mà nói, không nên xây dựng nhà máy sản xuất giày tại đây, nhưng tổ tiên nhà họ Vương vẫn chọn ở chỗ này.
Cũng chính là mấy năm gần đây, đà phát triển của Hương Giang không tệ lắm, bên núi Hoàng Trúc cũng mở đường trải nhựa, khu kế cận cũng có thêm mấy chòm xóm, nhưng dù có như vậy thì núi Hoàng Trúc chưa từng được mở mang vẫn rất hoang vu.
Nếu nói đời trước của nhà họ Vương không có lựa chọn khác cho nên không thể không chọn địa chỉ ở núi Hoàng Trúc, sau đó theo con đường làm ăn ngày một đi lên của nhà họ Vương, danh tiếng giày của bọn họ chế tạo cũng ngày càng lớn hơn, coi như vì lượng tiêu thụ cũng không nên tiếp tục xây xưởng tại đây.
Nếu như nói dời đi phiền phức vậy cũng không được, bởi vì nhà máy sản xuất giày của họ Vương vẫn luôn là xưởng gia đình, cộng dồn lại thì làm việc trong xưởng cũng chỉ có vài người như vậy, ngoài ra bọn họ vẫn luôn quảng cáo giày nhà mình là hàng làm thuần thủ công, tuyệt đối không mượn máy móc.
Muốn dời thì hoàn toàn có thể dọn đi, chuyện này cũng không mất công.
"Nhà các người vẫn không nghĩ tới chuyện di dời đi sao?"
Vương Chí Kiệt lắc đầu một cái, nói: "Không có."
Bạch Trân Trân nhìn cậu: "Vậy cậu thì sao? Anh cậu đã thành như này, sau đây cha cậu nhất định sẽ giao xưởng cho cậu, vậy cậu thì sao? Cậu sẽ chuyển chứ?"
Vương Chí Kiệt bật thốt lên: "Điều này sao có thể chứ? Tôi sẽ không dọn nhà đâu."
Vương Chí Kiệt hiển nhiên cũng không ngờ mình sẽ trả lời như vậy, trên mặt cậu lộ ra biểu cảm ngạc nhiên, sau một lúc lâu, cậu mới chần chừ mở miệng nói: "Tôi nghĩ... không tôi không nghĩ, nếu như tôi tiếp nhận nhà xưởng, tôi chắc chắn sẽ không dọn nhà đi."
Ban đầu Vương Chí Kiệt nói chuyện còn lắp bắp, nhưng nói một thôi một hồi, tiếng nói của cậu trở nên lưu loát hơn.
"Không sai, tôi sẽ không dọn nhà đi đâu, núi Hoàng Trúc là gốc rễ của nhà họ Vương chúng tôi, chúng tôi đời đời kiếp kiếp đều ở đây, chỉ có ở lại đây mới có thể làm ra những đôi giày tốt nhất, nếu như rời khỏi nơi này, tất thảy mà chúng tôi có đều sẽ mất đi, chúng tôi vĩnh viễn không rời khỏi chỗ này đâu."
Lúc cậu nói những lời này, cảm xúc trong mắt vô cùng nghiêm túc, nhưng trong giọng nói lại không có bất kỳ lên xuống nhấp nhô nào, giống như đoạn văn này chưa qua đầu óc đã bị cậu nói ra miệng.
Rất nghiêm túc nhưng không giống lời cậu tự nói.
Bạch Trân Trân nhíu mày, cô nấu một chút nước phù để Ông Tấn Hoa ép Vương Chí Kiệt uống.
Vương Chí Kiệt ngoan ngoãn uống nước phù, nhưng sau khi uống xong cậu cảm giác bụng mình giống như bị người ta đấm mấy cái vậy, đau tới mức cả khuôn mặt cậu đều nhăn lại.
"Thật là đau quá..."
Vương Chí Kiệt ôm chặt bụng đứng lên, từng giọt mồ hôi lớn trên trán rơi xuống, dáng vẻ toàn thân nhìn vô cùng chật vật.
Bạch Trân Trân lại lấy ra vài lá bùa, đốt thành tro rồi cho cậu uống.
Ban đầu Vương Chí Kiệt vẫn còn giãy giụa nói bụng mình đau, nhưng theo từng ly nước phù cạn đáy, tình trạng thống khổ của Vương Chí Kiệt từ từ giảm bớt.
Đợi đến khi ly nước phù cuối cùng được rót hết, Vương Chí Kiệt mệt lả gần như ngã ra đất, cậu chống người trên đất không ngừng thở hổn hển, đầu óc không cách nào suy nghĩ bình thường được.
Nhưng mặc dù đầu óc không thể nào suy nghĩ bình thường thì không biết có phải do ảo giác của Vương Chí Kiệt hay không, cậu lại cảm thấy đầu óc mình lúc này dường như vô cùng tỉnh táo, ngày thường luôn cảm thấy hình như có gông xiềng gì đó giam cầm đầu óc của bản thân, nhưng bây giờ những thứ gông xiềng kia hình như đã biến mất.
Vương Chí Kiệt không biết đang nghĩ tới điều gì, cậu nâng tay lên sờ mỏ ác của mình theo bản năng.
Ngày thường lúc sờ vào chỗ này, cậu luôn cảm thấy dường như đã sờ thấy cái gì đó, tê tê dại dại, sờ như vậy có chút không quá thoải mái.
Nhưng lần này khi cậu sờ lên lại cảm giác hoàn toàn khác biệt.
"Thật kỳ quái, tôi cảm thấy bản thân bây giờ hình như thông minh hơn một chút..."
Vương Chí Kiệt từ từ bò dậy khỏi mặt đất, không chắc chắn lắm mở miệng nói một câu như vậy.
Cậu thực sự cảm thấy mình trở nên thông minh hơn một chút xíu.
Đây là ảo giác của cậu hay sao?
Bạch Trân Trân nói: "Không phải là ảo giác, quả thực cậu đã trở nên thông minh hơn một chút, ngoài ra tôi đã khép mỏ ác lại cho cậu."
Vương Chí Kiệt a một tiếng, không để ý tới tình hình của bản thân trước mà khẩn cầu Bạch Trân Trân khép cả mỏ ác của anh mình lại.
Bạch Trân Trân lắc đầu một cái, nói: "Chuyện này sợ là không được."
Vương Chí Kiệt bật thốt lên: "Tại sao lại không được chứ?"