Bạch Trân Trân cắt ngang lời cậu: "Tôi không muốn nghe cậu nói mấy cái này, nói láo với tôi chẳng có ý nghĩa gì sất, tôi cũng không muốn nghe cậu nói láo, mau nói thật."
Bạch Trân Trân tới tận bây giờ chưa từng tin tưởng Vương Chí Kiệt, bắt đầu từ lần đầu tiên nhìn thấy Vương Chí Kiệt, cô cũng biết người này không đơn giản như cách cậu ta biểu hiện ra ngoài.
Coi như người nhà chung đụng sớm chiều, cậu ta không phải không biết Vương Chí Thanh bất thường, cậu ta có thể khống chế Vương Chí Thanh hiển nhiên là có năng lực.
Bạch Trân Trân để lại danh thiếp cho cậu ta nhằm dò xét nhưng Vương Chí Kiệt vậy mà lại không tìm kiếm sự giúp đỡ của cô.
Người này nhìn vậy nhưng thực ra có chút đóng kịch.
Cậu ta nhìn như hoàn toàn không hiểu những thứ tà ma ngoại đạo này, nhìn dáng vẻ cũng giống như không biết gì hết.
Nhưng Bạch Trân Trân biết những dáng vẻ này của cậu ta cũng chỉ là ngụy trang mà thôi.
Lúc Bạch Trân Trân phát hiện Vương Chí Thanh có thể khỏi bệnh thì càng thêm xác nhận điểm này.
Cậu ta nhất định là biết cái gì đó, nếu không sẽ không có cái dáng vẻ kia.
Nhưng cho dù bị uy hiếp tới tính mạng, cậu ta vẫn không chịu nói ra những bí mật kia, chuyện này thể hiện rằng bí mật mà cậu ta biết chắc chắn không đơn giản, có thể sau khi nói ra thì bản thân cậu ta cũng dính líu vào đó.
Cậu ta thương anh mình nhưng dù có yêu thương thì cũng không nhiều.
Những bí mật kia có thể dính dáng tới cậu ta cho nên cậu ta mới một mực giấu diếm, hơn nữa còn định mượn tay Bạch Trân Trân đối phó anh mình.
Đại đa số thời gian Bạch Trân Trân đều lười co kéo, nhưng đã tới lúc này mà Vương Chí Kiệt vẫn còn nói đông nói tây định đánh lừa dư luận, Bạch Trân Trân lười nói nhảm với cậu ta, thẳng thắn nói ra suy đoán của mình.
"Nếu cậu quả thực giống như dáng vẻ cậu thể hiện ra, không biết gì về những thứ đồ huyền môn thì cậu không nên đi cầu xin tôi."
"Cậu nhìn có vẻ như đang cầu xin tôi nhưng cũng chỉ vì tạo ra áp lực cho Từ Phong và Ông Tấn Hoa, cậu muốn bọn họ áp chế tôi."
Cậu ta bày ra dáng vẻ đáng thương, người cậu ta muốn bắt cóc đạo đức không phải là Bạch Trân Trân mà là Từ Phong và Ông Tấn Hoa.
Thân là nhân viên công chức, còn là nhân viên công chức mà sở cảnh sát điều tới tra án, Vương Chí Kiệt đoán bọn họ chắc chắn có quan niệm đạo đức rất mạnh, bất kể là vì phá án hay là vì nguyên nhân gì khác, chỉ cần cậu ta bày ra dáng vẻ đáng thương cầu xin Bạch Trân Trân thì cuối cùng nhất định bọn họ sẽ tạo áp lực cho Bạch Trân Trân.
Ngoài ra Bạch Trân Trân cũng có lý do để nghi ngờ, cậu ta nhìn thế nhưng thực tế lại xem thường cô, có lẽ trong nhận biết của cậu ta, ở một đoàn đội thì địa vị của phụ nữ luôn ở tầng dưới chót nhất, cho nên cậu ta mới có thể đi nước đi đó.
"Biết bản thân cậu đã để lộ mặt mũi thật của mình như thế nào không?"
Bạch Trân Trân bất thình lình sát tới gần Vương Chí Kiệt, mở miệng hỏi một câu.
Vương Chí Kiệt hỏi ngược lại theo bản năng: "Tôi để lộ ra như thế nào?"
Bạch Trân Trân khẽ cười một tiếng nói: "Cậu còn nhớ chúng tôi từng nói với cậu vì sao chúng tôi lại tới chỗ này không?"
Vương Chí Kiệt hồi tưởng lại một chút nhưng vẫn không tìm ra sơ hở.
Bạch Trân Trân thở dài một chút, nói sâu xa: "Chúng tôi nói mẹ cậu có khả năng bị oan nhưng bản thân cậu lại không có phản ứng quá mạnh."
Giống như cậu ta đã biết Thái A Muội không phải là hung thủ, sau khi biết sự thật, phản ứng của cậu ta cũng không mạnh.
Dưới tình hình bình thường, biết mẹ mình không giết người, còn có khả năng rất lớn là bị người hại chết mà con lại có bộ dạng như này.
Sở dĩ cậu ta bình tĩnh như vậy, thứ nhất căn bản cậu ta không quan tâm đến mẹ mình, thứ hai là bởi vì cậu ta luôn biết hung thủ là ai.
"Cho nên, da cậu đều đã bị nột từng tầng từng tầng một, cậu còn định tiếp tục giả bộ hay sao?"
Vương Chí Kiệt xanh cả mặt, cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Trần Tiểu Sinh đứng bên cạnh Bạch Trân Trân trợn tròn mắt.
Không phải, tại sao mọi chuyện đột nhiên đi tới bước này rồi? Rõ ràng cả hành trình anh ta đều đứng ở hiện trường, nhưng sao bây giờ anh ta lại cảm thấy mình đã bỏ qua không ít tình tiết vậy.
Nếu không phải Bạch Trân Trân giải thích một phen, anh ta thực sự không nhìn ra Vương Chí Kiệt giả bộ làm người đáng thương này có vấn đề.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta ngẩng đầu nhìn Ông Tấn Hoa và Từ Phong nhưng phát hiện hai người bọn họ chẳng có chút bất ngờ nào với chuyện này, giống như cảm thấy đây là một chuyện rất bình thường.
Trần Tiểu Sinh tê rần người.
Không phải, sao một đống người cái gì cũng biết, chỉ có anh ta cái gì cũng không biết.
Trần Tiểu Sinh một lần nữa hoài nghi chỉ số thông minh của bản thân – anh ta thực sự ngu ngốc như vậy sao?
Sau khi phát hiện bí mật mình giấu diếm cứ như thế bại lộ, Vương Chí Kiệt đột nhiên nở nụ cười khổ.
"Tôi cứ cho rằng mình giấu rất tốt."
Bạch Trân Trân cười một tiếng, đáp lời: "Cậu giấu quả thực rất tốt, nhưng không ngăn được trí thông minh của tôi."
Ngược lại cũng không cần tự coi nhẹ bản thân như thế, cậu ta vẫn rất thông minh.