Sau khi biết ngụy trang của mình đã bị người ta phát hiện, Vương Chí Kiệt thở dài một hơi, dứt khoát không tiếp tục giả bộ nữa, cậu ta yên lặng bò dậy từ dưới đất, tìm một chỗ ngồi xuống.
Bạch Trân Trân quan sát đối phương một loạt, từ chối cho ý kiến về diễn xuất của cậu ta, chỉ khẽ cười một tiếng, thái độ không thay đổi gì.
Vương Chí Kiệt lần mò ở trên người một phen, rất nhanh đã tìm ra một hộp thuốc lá, nói: "Tôi có thể hút điếu thuốc không?"
Mặc dù cậu ta hỏi là vậy, nhưng lúc nói chuyện đã rút điếu thuốc ra rồi, đặt vào trong miệng của mình.
Lúc cậu ta chuẩn bị châm lửa, Bạch Trân Trân sâu xa nói: "Nơi này là phòng bệnh, anh của cậu vẫn còn đang nằm ở đó, tôi không đề nghị cậu hút thuốc lá, nếu như cậu muốn hút, tôi cũng không ngăn cậu."
Vương Chí Kiệt không biết nghĩ tới điều gì, bật cười một tiếng, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của Trần Tiểu Sinh, nhét điếu thuốc vào trong miệng, nhai sột soạt sột soạt.
Trần Tiểu Sinh: "????"
Không phải chứ, tên này đã bị mở ra tính năng ngộ nghĩnh nào à? Sao vừa rồi nhìn vẫn như một người bình thường êm đẹp, đột nhiên trở nên biến thái như vậy rồi?
Đối với sự thay đổi trước sau bất nhất, Bạch Trân Trân giống như sớm đã có dự đoán, cô khẽ cười một tiếng, chỉ chỉ hộp thuốc lá cậu ta cầm trong tay.
"Muốn giả biến thái tạo áp lực tâm lý cho người ta, cậu nên ăn hết cả một hộp thuốc lá đó thì tôi mới nể phục cậu, cố lên."
Trong giọng nói của cô xen lẫn ý mỉa mai nhàn nhạt, giống như đang cười nhạo Vương Chí Kiệt, có điều tố chất tâm lý của cậu ta hiển nhiên không phải là dùng để trưng cho đẹp, khóe miệng nhếch nhếch, nuốt thuốc lá đã nhai nát xuống.
Bạch Trân Trân chậc lưỡi một tiếng, rất tán đồng với hành vi theo thiết lập nhân vật mà cậu ta duy trì trước sau như một, cô yên lặng giơ ngón tay cái với Vương Chí Kiệt, sau đó im lặng chờ đợi.
Trần Tiểu Sinh nhìn người này, lại nhìn người kia, ánh mắt đặt vào Từ Phong và Ông Tấn Hoa cách đó không xa, thấy dáng vẻ bọn họ dường như đã tập mãi thành thói quen với một màn trước mắt, không cảm thấy bất ngờ, Trần Tiểu Sinh cảm thấy có chút bất lực.
Không phải chứ, trong một phòng bệnh này, ngoại trừ Vương Chí Thanh hôn mê bất tỉnh đó ra, có phải anh ta vẫn đang đứng bên lề, không rõ những chuyện đã xảy ra đúng không.
Có đôi khi lúc chỉ có một mình mình vô tri thì rất bất lực, Trần Tiểu Sinh lại đặt hoài nghi vào trí thông minh của mình, đồng thời tự hỏi rốt cuộc là từ bao giờ trở nên thế này.
Người trong phòng bệnh ai cũng không mở miệng nói chuyện, toàn bộ bầu không khí trong phòng bệnh trở nên cực kỳ quái đản, Trần Tiểu Sinh cảm thấy hoàn cảnh này rất ngột ngạt, nhưng lại không biết nên nói cái gì mới tốt. Dường như hiện tại nói cái gì cũng không phù hợp cho lắm, anh ta vẫn nên yên lặng như thóc, làm bộ mình không tồn tại đi.
Hồi lâu sau, vẫn là Bạch Trân Trân trước một bước phá vỡ bầu không khí tĩnh mịch tới mức khiến cho người ta cảm thấy quái đản.
Cô ngước mắt nhìn Vương Chí Kiệt ở đối diện một cái, dáng vẻ lười biếng mở miệng: "Vương Chí Kiệt, tôi không có thời gian rỗi ở đây tiêu phí với cậu, nếu cậu bằng lòng mở miệng thì cậu cứ nói, không bằng lòng, tôi sẽ đi, tôi không có thời gian lãng phí ở trên người cậu."
Xin người khác giúp đỡ còn giả bộ thâm trầm cái gì, giả biến thái tạo áp lực, là cảm thấy nếu anh ta biến thái một chút thì lúc mình hỗ trợ sẽ càng thêm tận tâm tận lực hay sao?
Vương Chí Kiệt: "..."
Người này đẹp vậy, nhưng sao cảm thấy tâm địa ác độc thế, chẳng hề có xíu đồng cảm nên có nào cả?
Ánh mắt của cậu ta có chút buồn bực, ánh mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân lại thêm mấy phần âm tàn.
Cậu ta của hiện tại với cậu ta vào cái hôm lúc ở cửa hàng thịt thăn chiên giòn nhìn thấy cậu ta quả thật tưởng như hai người, đối với điều này Bạch Trân Trân cũng không cảm thấy bất ngờ.
Lúc bèo nước gặp nhau không có gút mắc lợi ích, giả vờ vô hại vẫn rất đơn giản, gặp mặt một lần muốn phán đoán tốt xấu của một người, thật ra không dễ dàng vậy.
Cũng may cô không có ôm ý nghĩ gì với Vương Chí Kiệt, cậu ta thích thay đổi thế nào cũng không có bất kỳ liên quan gì với cô.
Vương Chí Kiệt: "..."
Cậu ta hừ một tiếng, vừa muốn nói gì, Bạch Trân Trân đã mở miệng ngắt lời cậu ta trước một bước, nói: "Tôi khuyên cậu lúc nói chuyện khách khí một chút, thái độ tốt một chút, con người của tôi, tính tình cổ quái không dễ chọc, nếu cậu đắc tội tôi, tôi sẽ bỏ gánh không làm."
"Cậu đừng hòng áp đặt đạo đức với tôi, đại ca bang Hưng biết chứ? Dưới tay anh ta có hơn ngàn người, coi như là anh ta mời tôi sang, cũng khách sáo, lễ độ rất cung kính với tôi, trước khi cậu muốn sĩ diện, tự nhìn xem bản thân cậu có thân phận gì."
Vương Chí Kiệt: "!!!"
Cậu ta giống như là như thấy quỷ, bày tỏ hoài nghi với lời Bạch Trân Trân nói.