Nhưng mà Trần Tiểu Sinh ở một bên thấy cuối cùng đã có một con đường cho mình phát huy, anh ta trịnh trọng lạ kỳ nhẹ gật đầu, nghiêm túc nói.
"Không sai, là như vậy."
Vương Chí Kiệt: "..."
Không khống chế nổi lòng thiện lương của đối phương, cũng vô pháp ra tay với tính cách, càng không thể lợi dụng giới tính của cô là trời sinh mềm lòng, Vương Chí Kiệt rất có cảm giác không có chỗ nào để xuống tay.
Cậu ta lấy lại bình tĩnh, biết những ý nghĩ của mình có khả năng đã bị Bạch Trân Trân nhận ra, cậu ta thở hắt ra một hơi thật dài, cuối cùng quyết định thành thật khai báo.
"Trong nhà của tôi có cung phụng một tà vật."
Bạch Trân Trân nhướng mày, cuối cùng tên này đã nói đến trọng điểm, cô ngồi ngay ngắn, ra hiệu Vương Chí Kiệt nói tiếp.
Cậu ta nói tà vật đó là ông bà nội của mình cung phụng, về phần rốt cuộc thứ đó là cái gì thì bọn họ không có ai biết, chuyện liên quan tới tà vật chỉ có gia chủ mỗi một đời mới có thể biết, bọn họ vì sao canh giữ ở núi Hoàng Trúc không rời đi, cũng là bởi vì hang ổ thứ tà vật đó tại núi Hoàng Trúc.
"Tà vật giao cho ông bà nội tôi một phương pháp chế tạo giày, làm trao đổi, gia tộc bọn tôi phải cung phụng nó..."
Không có ai biết tà vật đó là cái gì, bọn họ chỉ biết là, muốn đạt được trợ giúp của tà vật kia thì mỗi một đời phải cung phụng một tế phẩm.
Sắc mặt của Từ Phong và Ông Tấn Hoa trong nháy mắt thay đổi, hai người giống như nghĩ tới điều gì, đồng loạt nhìn về phía Vương Chí Kiệt: "Tế phẩm tà vật cần là người."
Đã nói tới sự tồn tại của tà vật rồi, Vương Chí Kiệt cười khổ một tiếng nói: "Đúng vậy, tế phẩm tà vật là người, sau khi mỗi một đời gia chủ chết đi, thi thể phải làm làm tế phẩm cung phụng cho tà vật."
Yêu cầu của tà vật dành cho tế phẩm rất cao, cho nên tuổi của mỗi một đời gia chủ cũng sẽ không vượt quá sáu mươi tuổi.
Nói cách khác, bọn họ sẽ có được trợ giúp của tà vật, để gia tộc có thể kéo dài tiếp, nhưng tương tự, làm cái giá phải trả, thân là gia chủ, sẽ biến thành tế phẩm của tà vật, chưa đến sáu mươi tuổi sẽ bởi vì đủ loại ngoài ý muốn mà chết đi.
"Ông nội của tôi là bị tà vật đó giết chết."
Vương Kiến Châu đã sáu mươi tuổi, nhưng ông tôi không muốn chết, sức khỏe của ông tôi rất khỏe mạnh, ông tôi cảm thấy mình có thể sống đến tám mươi tuổi. Vương Kiến Châu cảm thấy người ký kết thất nguyệt cùng tà vật là ông nội của cậu ta, không có bất cứ liên quan nào đến cậu ta, ông nội của cậu và cha đều không đến sáu mươi tuổi đã bị tà vật nuốt, cậu ta không muốn nối gót theo bọn họ.
Trần Tiểu Sinh nghe vậy, bật thốt lên: "Ý của cậu là, bởi vì ông nội cậu đến tuổi nhưng không chịu ngoan ngoãn làm tế phẩm, cho nên mới bị tà vật kia giết chết?"
Nét mặt Vương Chí Kiệt trầm trọng nhẹ gật đầu: "Không sai, ai cũng không biết tà vật kia là làm thế nào, dù sao, ông nội của tôi chết rất thảm, ngay cả toàn thây cũng không có, chúng tôi đều biết, đây là tà vật kia đang cảnh cáo chúng tôi..."
Nếu như đã ký kết khế ước, vậy sẽ phải tuân thủ khế ước, tà vật cho thứ bọn họ muốn, bọn họ phải trả cái giá tương ứng, nếu không, tà vật sẽ nổi giận.
"Tà vật kia không có ăn ông nội của tôi, chức gia chủ đã trở thành cha của tôi, tà vật kia không đợi được bao lâu đã biến cha tôi thành thức ăn trong miệng trong bụng của nó."
Nói đến đây, cảm xúc của Vương Chí Kiệt đột nhiên trở nên kích động, tay của cậu ta cuộn chặt lại, giọng nói cũng theo đó xảy ra thay đổi.
"Tà vật ăn cha tôi còn chưa tính, với tư cách trừng phạt, nó chọn ngay anh trai của tôi, nó muốn ăn anh của tôi..."
"Tôi không bằng lòng, anh ta còn trẻ như vậy, anh ta mới hai mươi hai tuổi, tôi không muốn để anh ta sớm vậy đã trở thành thức ăn trong miệng tà vật..."
Nói đến đây, Vương Chí Kiệt giống như rốt cuộc đã không áp chế nỗi sợ hãi trong lòng mình, cậu ta giơ tay lên, che kín mặt mình, nước mắt thuận khe hở chảy xuôi ra.
"Tôi biết là tôi không đúng, thế nhưng cậu chuyện tà vật giết người vượt ngoài sức tưởng tượng thế này, cảnh sát tuyệt đối không tin, tà vật kia có bản lĩnh thông thiên, nó làm ra chứng cứ giả, làm cho tất cả mọi người đều tưởng rằng mẹ tôi giết ông nội tôi..."
"Tà vật kia còn biến thành dáng vẻ của cha tôi, mê hoặc mẹ tôi rời đi, anh tôi nhìn thấy cảnh tượng này cho rằng là cha tôi hại chết mẹ..."
"Tình cảm giữa anh trai và mẹ rất tốt, mẹ cũng rất săn sóc anh, anh tưởng mẹ là bị cha giết chết, cho nên thái độ đối xử với cha rất ác liệt..."
Vương Chí Kiệt nói, Vương Quan Hữu vốn là bởi vì mình bị quái vật để mắt tới, sắp trở thành tế phẩm của quái vật mà bực bội, nhưng luôn cứ ngay lúc này, Vương Chí Thanh vẫn liều mạng chất vấn anh ta, thậm chí muốn động tay với anh ta, muốn báo thù cho mẹ, cho nên Vương Quan Hữu tiên phát chế nhân, trừng phạt Vương Chí Thanh.