Tất cả nghe mặc dù không thể tưởng nổi, nhưng lại xâu chuỗi tất cả chứng cứ, mọi thứ đều hợp tình hợp lý, dường như không có chỗ nào có vấn đề.
Trần Tiểu Sinh không nghe ra có chỗ nào có vấn đề, anh ta vô ý thức nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Sư phụ, cậu ta nói là sự thật sao?"
Cũng không phải Trần Tiểu Sinh không muốn tự mình phán đoán, thật sự là hiện tại anh ta có chút không tin nổi trí khôn của mình, cho nên anh ta cảm thấy, chuyện này rất có khả năng có một vấn đề bị bỏ sót.
Sự thật chứng minh, suy đoán của anh ta không sai.
Bạch Trân Trân nghiêng đầu, ra hiệu Trần Tiểu Sinh cúi đầu xuống.
Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn làm theo, Bạch Trân Trân ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ vài câu, Trần Tiểu Sinh bỗng nhiên mở to hai mắt, dường như không thể tin được mình đã nghe được cái gì.
"Sư phụ..."
Bạch Trân Trân ra hiệu anh ta đừng nói chuyện, Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn ngậm miệng lại, nhưng ánh mắt nghi ngờ lại không khống chế nổi nhìn vào Vương Chí Kiệt.
Vương Chí Kiệt: "..."
Luôn cảm thấy có chỗ nào là lạ, nhưng hết lần này tới lần khác cậu ta vẫn không nhìn ra vấn đề gì.
Trần Tiểu Sinh không nhiều lời làm gì, bước nhanh rời khỏi phòng bệnh, xem ra có lẽ là Bạch Trân Trân phân phó anh ta đi lấy thứ gì.
Về phần Vương Chí Kiệt, bởi vì ánh nhìn lúc Trần Tiểu Sinh rời đi nhìn về phía cậu ta, dẫn đến trong lòng Vương Chí Kiệt bất an, cậu ta nhìn về phía Bạch Trân Trân, miệng mấp máy, dường như muốn hỏi chút gì, nhưng cuối cùng cậu ta vẫn không có gì để hỏi.
Còn Bạch Trân Trân cũng lười quan tâm cậu ta, miệng của người này đóng đóng mở mở, những lời nói ra trộn lẫn thật giả, nửa nọ nửa kia, không có giá trị gì có thể tin. Nói chuyện phiếm cùng một người như vậy, phán đoán sự đúng sai trong lời nói của cậu ta cũng không có gì thú vị.
Tốn thời gian hao công sức không nói, còn dễ dàng dẫn ra phiền phức khác đến, chẳng bằng tìm một lối riêng, tránh bị anh ta nắm mũi dẫn đi.
Trần Tiểu Sinh đi khoảng chừng nửa tiếng, rất nhanh đã mang theo một túi thịt về.
Vương Chí Kiệt ngửi thấy mùi máu tanh nồng đậm kia, trong lòng lập tức dâng lên sự bất an cuồn cuộn.
"Cô muốn làm cái gì?"
Bạch Trân Trân không quan tâm cậu ta, mà là ra hiệu Từ Phong và Ông Tấn Hoa còng cậu ta lại.
Hai người rất phối hợp với Bạch Trân Trân, mệnh lệnh của cô vừa ban, hai người kia lập tức hành động, nhanh chóng còng Vương Chí Kiệt lại.
Vương Chí Kiệt: "!!!"
Không phải chứ, rốt cuộc tại sao chuyện này diễn biến đến nông nỗi này? Vì sao còng cậu ta lại chứ?
"Tiểu Sinh, bịt miệng cậu ta lại."
Trần Tiểu Sinh nghe vậy, lập tức bước qua, dùng một cái áo gối nhét kín cực kỳ chặt chẽ miệng của cậu ta.
Vương Chí Kiệt: "!!!"
Diễn biến này không đúng, rốt cuộc Bạch Trân Trân đó muốn làm gì? Còng cậu ta lại không nói, còn bịt miệng cậu ta lại, rốt cuộc cô muốn làm gì?
Đáng tiếc là, miệng Vương Chí Kiệt bị bịt rồi, xem như muốn nói cái gì cũng nói không nên lời, mà hai tay của cậu ta thì bị còng ở phía sau, lại có hai người Từ Phong và Ông Tấn Hoa giám sát cậu ta, cậu ta hoàn toàn không có biện pháp vọt tới chỗ Bạch Trân Trân.
Sự việc dường như đã thoát khỏi tầm khống chế của cậu ta, sau khi biết chân tướng, chẳng lẽ không phải là bọn họ dời ánh mắt nhắm ngay quái vật kia sao? Còn tìm hai anh em bọn họ gây phiền phức làm gì?
Bởi vì sự việc hoàn toàn thoát khỏi tầm khống chế, cảm xúc của Vương Chí Kiệt trở nên rất nóng nảy, con ngươi của cậu ta to ra, mắt đỏ lên, nhìn sơ qua giống như là quái vật biến dị. Nhưng mà lúc này Bạch Trân Trân đã mở ra cái túi Trần Tiểu Sinh mang tới, để lộ những miếng thịt đỏ đẫm máu bên trong.
Mùi máu tanh tanh nồng đập vào mặt, Vương Chí Kiệt sau khi ngửi được mùi máu tanh này thì càng giãy giụa dữ dội hơn, cậu ta cảm thấy mùi máu tanh này khiến cho người ta buồn nôn, nhưng lại có một lực hút vô hình, khiến cho người ta không kìm được bị hấp dẫn.
Thật là muốn ăn...
Trong mắt của cậu ta toát ra vẻ khát vọng mạnh mẽ, vào giờ phút này, dường như tất cả mọi người trong phòng đã biến mất không thấy đâu, trong mắt của cậu ta chỉ còn những miếng thịt màu đỏ, đẫm máu đó.
Trần Tiểu Sinh nhìn thấy cậu ta thế này, không khỏi cảm thấy có chút sợ hãi, bởi vì hiện tại trong mắt Vương Chí Kiệt đã không có cảm xúc thuộc về con người, nhìn tựa như là một con dã thú đáng sợ không còn lý trí.
Anh ta nuốt nước miếng một cái, khó khăn nói: "Sư phụ, rốt cuộc cậu ta sao vậy?"
Bạch Trân Trân cầm đao đi về phía Vương Chí Kiệt, ngoài miệng thì nói: "Không có gì, chỉ là muốn ăn thịt thôi."
"Thịt heo bất kể là hình dạng hay là cảm giác đều rất giống thịt người, máu heo chưa qua xử lý cũng rất giống mùi máu người, chỉ là máu heo tanh hơn chút, hiện tại tôi phải xử lý một chút."
Vừa rồi Bạch Trân Trân đã bảo Trần Tiểu Sinh đi mua thịt heo, nước máu bên trong càng nhiều càng tốt.