Loại thịt này rất khó bán, Trần Tiểu Sinh lại chỉ tên điểm họ muốn loại thịt heo nhiều máu này, làm hại quán nhỏ bán thịt nhìn anh ta thêm vài lần.
Thịt heo rất giống thịt người, máu heo giống như máu người...
Trần Tiểu Sinh không biết liên tưởng đến thứ gì, sắc mặt trở nên càng trắng bệch khó coi.
Rốt cuộc là Vương Chí Kiệt đó cảm thấy hứng thú với thịt heo đẫm máu hay là cảm thấy hứng thú với thứ khác?
Bạch Trân Trân đi qua, nắm đầu Vương Chí Kiệt, khiến cậu ta ngẩng đầu lên, sau đó thuận tay cắt một đường trên cổ của cậu ta giống như giết gà.
Máu tươi ngay tức khắc phun ra ngoài, Bạch Trân Trân tay mắt lanh lẹ, cầm thùng nước đặt trước mặt.
Máu tươi phun ra từ trong cổ của cậu ta rất nhanh đã non nửa thùng, mà vết thương dữ tợn đáng sợ trên cổ Vương Chí Kiệt cũng dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy khôi phục như lúc ban đầu.
"A!"
Biết việc này, tiếng thét chói tai của Trần Tiểu Sinh mới bay ra từ trong miệng, nghĩ tới vừa rồi sư phụ nhà mình cắt cho Vương Chí Kiệt một nhát giống như là giết gà con, cả người anh ta đã cảm thấy bất ổn.
Sư phụ anh ta giết người? Còn là giết người ngay trước mặt một giám sát, một trưởng khoa?
Coi như muốn giết người cô cũng phải có ý tứ một chút... Không đúng không đúng, giết người là không đúng, sao sư phụ anh ta có thể giết người?
Trần Tiểu Sinh sắp sụp đổ rồi, không đợi anh ta tìm ra lý do giải thích, đã thấy vết thương của Vương Chí Kiệt khép lại.
Vết thương cắt yết hầu khép lại...
Khép lại?!
Trần Tiểu Sinh bị chấn động rồi, nhưng mà rất nhanh anh ta đã thấy biểu cảm của Từ Phong và Ông Tấn Hoa, bọn họ không có chút nào kinh hoảng, bất ngờ về chuyện này, giống như đã sớm ngờ tới có khả năng sẽ thế này.
Khung cảnh giống như một đám người đều tham dự cuộc thi, người người đều biết đáp án là cái gì, chỉ có anh ta là một kẻ khờ khạo không biết.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Bạch Trân Trân cầm máu người đã hứng được đi tới trước đống thịt heo, sau đó ném thịt heo vào trong máu người, sau đó cô đốt lá bùa lên ném vào.
Ánh lửa màu vàng bừng sáng lên, từng sợi khói đen bị ánh lửa màu vàng ép ra, chờ đến khi ánh lửa biến mất không sót lại gì, dường như trong không khí đã hiển hiện một mùi thơm mê người.
Bạch Trân Trân cầm thùng hỗn hợp thịt heo, máu người đặt ở bên cạnh giường bệnh, sau đó không chút do dự lôi đầu Vương Chí Thanh sang thùng nhỏ.
Cô cầm trong tay dao giải phẫu rất mỏng, rạch một cái thập tự giá trên đầu Vương Chí Kiệt, máu tươi tích tắt tuôn ra từ miệng vết thương và rơi vào trong thùng nhỏ màu đỏ bên dưới.
Sau khi có thêm máu của Vương Chí Thanh, hương vị thùng thịt đó trở nên càng thêm thơm ngọt, giống như đang dẫn dụ người ta mau mau ăn ngay.
Bạch Trân Trân đặt đầu Vương Chí Thanh hướng xuống nhoài người ở bên giường, còn cô thì đứng một bên, yên lặng chờ đợi cái gì.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, tiếng tí tách vang lên không ngừng, Trần Tiểu Sinh nhìn thấy vết thương thập tự giá trên đầu Vương Chí Thanh đột nhiên nứt qua hai bên.
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Anh ta khiếp sợ nhìn cục nhừa nhựa màu đỏ như máu chui ra từ miệng vết thương, vật đó tựa như có sinh mạng, vô số xúc tu nhỏ liên tục bay múa trên không trung, giống như đang cảm nhận được thứ gì đó.
Hình ảnh này mang tới một đòn đánh cực mạnh vào tinh thần người ta, vốn dĩ Trần Tiểu Sinh cảm thấy sau khi nhìn thấy các loại thi thể, năng lực chịu đựng của anh ta đã xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất. Thế nhưng giờ này phút này, Trần Tiểu Sinh mới biết mình đã sai rồi.
Năng lực chịu đựng của anh ta từ đầu đến cuối chưa từng thay đổi...
Khó trách vừa rồi Bạch Trân Trân chạy đến phòng bếp nôn, bất kể là ai nhìn thấy trong đầu người khác mọc ra thứ này cũng sẽ nôn, Trần Tiểu Sinh quay người đi, không dám tiếp tục xem nữa. Nhưng mà Bạch Trân Trân lại nhìn chằm chằm không dời mắt vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu.
Những xúc tu màu đỏ kia cuối cùng đã ghim chặt vào thứ máu thịt lẫn lộn đó, ngay từ đầu bọn chúng còn muốn chống cự, nhưng cuối cùng vẫn không chống cự được sức hấp dẫn mãnh liệt, mỹ vị đó, vô số xúc tu ngọ nguậy đi về phía máu thịt lẫn lộn trong thùng nhỏ. Vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu bị kéo dài hơn rất nhiều, nhưng khoảng cách đến những cục thịt máu thịt lẫn lộn bên dưới vẫn chênh lệch một chút. Xúc tu giống như có sinh mạng, bất an quơ quắng, vừa không nỡ xa đầu Vương Chí Thanh vừa không muốn tha cho thùng máu thịt bên dưới.
Điểm bất lợi khi không có mắt và đầu đã được thể hiện ngay lúc này, sau khi trải qua cân nhắc thiệt hơn, cục vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu cuối cùng đã đưa ra quyết định.