Vương Chí Kiệt lầm bầm mở miệng nói: "Đã chặn lại, thật sự đã chặn rồi..."
"Quá tốt rồi, anh trai tôi được cứu rồi, tôi cũng được cứu rồi, tôi sẽ không chết, anh trai tôi cũng sẽ không chết, tôi sẽ không chết, anh trai tôi cũng sẽ không chết..."
Nói xong, Vương Chí Kiệt đột nhiên như bị thần kinh cười ha ha lên, cậu ta vừa khóc vừa cười, cuối cùng là ngã ngồi trên mặt đất, giống như là người điên hết khóc to lại cười phá lên.
Sau khi náo loạn một phen, Vương Chí Kiệt che kín mặt mình, sụp đổ gào khóc, cậu ta khóc rất thảm thương, nước mắt nước mũi giăng kín khuôn mặt, nhưng hiện tại cậu ta đã không còn quan tâm đến những thứ này, chỉ dùng cách khóc rống để bung xả cảm xúc của cậu ta.
Trần Tiểu Sinh nhìn Vương Chí Kiệt suy sụp khóc lớn, đoán là hiện tại có lẽ Bạch Trân Trân đã có thời gian rồi, thế là bèn cẩn thận từng li từng tí tiến tới trước mặt sư phụ mình, thấp giọng hỏi.
"Sư phụ, rốt cuộc là chuyện ra sao, sư phụ có thể giải thích cho tôi một chút được không?"
Rất hiển nhiên, Trần Tiểu Sinh đã quen bảo Bạch Trân Trân "đút" tất cả đáp án tới bên miệng, còn bản thân anh ta đã mất đi năng lực tư duy bình thường.
Bạch Trân Trân cảm thấy thế này không được. Đầu óc không sử dụng thời gian dài sẽ trở thành đồ đần.
"Anh khoan đừng hỏi tôi, tự anh nói trước xem thế nào, nhìn tình huống bây giờ, anh phát hiện cái gì, anh cảm thấy chuyện này là như thế nào, đừng lo lắng, cứ mạnh dạn nói là được, tôi sẽ không chế giễu anh."
Bạch Trân Trân cực kỳ cổ vũ nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, ra hiệu anh ta mạnh dạn nói ra ý nghĩ của mình.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta thật sự là không biết nên nói cái gì, nhưng nếu sư phụ đã nói như vậy, Trần Tiểu Sinh bèn thử lần lượt nói ra những thứ mình nghĩ đến.
Đợi đến khi Trần Tiểu Sinh nói xong, anh ta trông mong nhìn về phía Bạch Trân Trân, giống như đang đợi cô khích lệ.
"Sư phụ, tôi nói đúng không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cô sâu xa thở dài một hơi, giơ tay lên vỗ vỗ bả vai Trần Tiểu Sinh: "Xem ra có nhiều thứ tôi không thể trông cậy vào anh có..."
Trần Tiểu Sinh: "Hả?"
Về sau Bạch Trân Trân nói qua loa cho Trần Tiểu Sinh sự việc là thế nào, Trần Tiểu Sinh thế mới biết vì sao vừa rồi Bạch Trân Trân nói như vậy.
Theo suy đoán của anh ta ngoại trừ nói đúng tên nhân vật ra, tất cả những cái khác đều đoán sai rồi.
Hai người Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh, nhìn thoáng qua, Vương Chí Thanh mới là kẻ được chọn hiến tế, nhưng trên thực tế Vương Chí Kiệt nói dối, người được tuyển chọn hiến tế cũng không phải là Vương Chí Thanh, mà là Vương Chí Kiệt.
Về phần Vương Chí Thanh, cậu ta với tư cách là vật chứa, và thứ tiến vào vật chứa là cậu ta chính là tà vật mà tổ tiên nhà họ Vương cung phụng cái kia.
Trước đó lúc ở cửa hàng thịt thăn chiên giòn, Bạch Trân Trân đã phát hiện có gì đó là lạ, Vương Chí Thanh thèm thuồng Vương Chí Kiệt, nhưng Vương Chí Kiệt có thể ngăn cản cơn thèm của cậu ta, nhìn như chủ thể là Vương Chí Kiệt. Thế nhưng từ chuyện vừa rồi có thể chứng minh, sở dĩ Vương Chí Kiệt có thể an toàn tồn tại đến nay là bởi vì linh hồn Vương Chí Thanh vẫn tồn tại, cậu ta luôn luôn chống đối với tà vật kia, không cho phép nó ăn em trai của mình. Cũng không phải là Vương Chí Kiệt có năng lực đặc biệt gì, cũng lắm chỉ bởi vì linh hồn còn sót lại của Vương Chí Thanh đang bảo vệ em trai của mình mà thôi.
"Những lời trước đó của tôi đó, trong mười câu có tám câu là giả, ngoài ra còn đổi trắng thay đen, che giấu chân tướng là điều gì."
Nhà họ Vương có cung phụng tà vật, không giả, nhưng nếu như tà vật ăn người, có tà vật nào sẽ ngốc đến mức sáu mươi năm mới ăn một bữa cơm, ăn xong là người chết?
Kể cả là lơi của tà vật nhưng cũng hẳn là đồ ngu xuẩn hoàn toàn, rõ ràng có thể mở rộng cái bụng, nhưng vẫn phải xây dựng hạn chế bản thân, đây không phải bị tâm thần sao?
"Tà vật đó không chỉ ăn người, sẽ ăn cả linh hồn con người..."
Điểm này thông qua Vương Chí Thanh là có thể thấy được, có lẽ là nó sẽ ăn chung người lẫn linh hồn của người, nhưng sau khi đã ăn xong có thể sẽ vẫn có một ít mảnh vỡ linh hồn còn sót lại.
Nói xong, Bạch Trân Trân nhìn về phía Ông Tấn Hoa: "Trưởng khoa Ông, anh còn nhớ những lời ngày đó tôi đã nói với anh chứ?"
Ông Tấn Hoa nhẹ gật đầu: "Cô nói trên người hai anh em này có rất nhiều mảnh vụn linh hồn."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Không sai, đó là mảnh vỡ của tà vật còn sót lại trên người hai anh em này."
Đôi anh em này không phải là hung thủ giết người, thậm chí ngay cả là đồng lõa cũng không phải, nhưng khẳng định là bọn họ có tiếp xúc gần gũi với tà vật đó, hoặc là từng tiếp xúc gần gũi với người bị tà vật ăn sạch."