Nói đến đây, không biết Ông Tấn Hoa nghĩ tới điều gì, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, Bạch Trân Trân không quan tâm sắc mặt anh có thay đổi hay, vẫn tiếp tục nói.
"Mặc dù mồm miệng Vương Chí Kiệt chỉ toàn nói láo, nhưng có mấy lời cậu ta không có nói láo, nhà họ Vương có cung phụng một tà vật, tà vật thỏa mãn dục vọng của bọn họ, và bọn họ thì dùng tế phẩm thỏa mãn khẩu vị của tà vật, bọn họ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau."
Mà tế phẩm tà vật cần là người.
Nhà họ Vương cung phụng tà vật đã một trăm năm mươi năm, hiện tại Vương Quan Hữu là gia chủ đời thứ tư của nhà họ Vương.
Từ Phong không quá xác định nói: "Cô nói là, nhà họ Vương đã luôn dùng người nuôi nấng tà vật đó?"
Không biết nghĩ tới điều gì, sắc mặt Từ Phong càng khó coi: "Một trăm năm mươi năm, bọn họ đã giết chết bao nhiêu người? Và dâng lên bao nhiêu tế phẩm cho tà vật đó?"
Bạch Trân Trân lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng tôi có thể xác định là đó không phải số lượng nhỏ."
Ngay lúc này, Vương Chí Thanh cũng đã tỉnh lại, mặc dù người đã được cứu về, nhưng tổn thương linh hồn thì không thể lường, dù là Bạch Trân Trân đã cố hết sức đền bù hao tổn linh hồn của cậu ta, nhưng sự thông minh của cậu ta sẽ luôn dừng lại lúc chín tuổi.
Vương Chí Thanh đã tỉnh lại hình như vẫn chưa biết bây giờ là lúc nào, cậu ta đang ở nơi nào.
Vương Chí Thanh đã tỉnh lại ôm đầu kêu thảm lên: "A a a!!! Cứu với!!! Quái vật, mày đừng tới đây!!!"
Tiếng kêu thảm thiết của cậu ta thê lương cực kỳ, giống như nhìn thấy cái gì cực kỳ đáng sợ, tiếng kêu thảm thiết tiếng trước cao hơn tiếng sau, suýt chút đã thét bay cả cái nóc nhà.
Bạch Trân Trân đạp Vương Chí Kiệt ngã trên mặt đất đang buồn bã thút thít một cái, tới gần Vương Chí Thanh đang ôm đầu la hét, cô bắt cổ tay của Vương Chí Thanh, cao giọng hỏi: "Cậu nói quái vật là ai? Là Vương Quan Hữu sao? Thứ bên trong đầu cậu có phải Vương Quan Hữu bỏ vào hay không?"
Lúc này Vương Chí Thanh đã bị dọa sợ khiếp, hoàn toàn không có năng lực suy nghĩ bình thường, đối mặt với chất vấn của Bạch Trân Trân, Vương Chí Thanh vô thức đáp.
"Là cha, cha là quái vật, cha xấu xa hại tôi, đau quá, đau quá..."
Nét mặt Vương Chí Thanh sợ hãi đến khủng hoảng, tiếng thét chói tai hét lên tiếng này đến tiếng khác.
Bạch Trân Trân nhanh tay lẹ mắt gõ vào gáy của cậu ta, tiếng thét chói tai của Vương Chí Thanh đã im bặt, thân thể mềm nhũn ngã xuống.
Cô đặt Vương Chí Thanh hôn mê lên giường bệnh, sau đó đi tới trước mặt Vương Chí Kiệt ngã trên mặt đất đang giả ngây giả dại.
"Đã tới bây giờ rồi, cậu có chắc cậu còn muốn tiếp tục ngụy trang tiếp chứ?"
Vương Chí Kiệt cười đau thương một tiếng, vẻ mặt chết lặng nói: "Tôi không biết cô đang nói cái gì."
Bạch Trân Trân nhìn cậu ta, cười nhạo một tiếng nói: "Có câu nói trước đó của cậu không có nói láo, tà vật đó đã biến thành dáng vẻ của cha cậu giết mẹ cậu."
Vương Chí Kiệt cúi đầu, che lại biểu cảm trên mặt cậu ta, nhưng Bạch Trân Trân không cho cậu ta có cơ hội trốn tránh.
"Đã đến lúc này, tiếp tục giấu giếm còn có ý nghĩ sao?"
Bạch Trân Trân nhìn cậu ta, nói rõ từng chữ: "Không phải tà vật biến thành cha của cậu, mà là cha của cậu chính là tà vật, tôi nói có đúng không? Vương Chí Kiệt."
"Vương Chí Thanh là tà vật kế tiếp, còn cậu mới thật sự là tế phẩm, là tế phẩm cung phụng cho tà vật đời tiếp theo, tôi nói không sai nhỉ?"
Gia chủ của nhà họ Vương sống không quá sáu mươi tuổi, cũng không phải là bởi vì tà vật muốn ăn thân thể gia chủ, mà là bởi vì người nhà họ Vương bị tà vật ký sinh mới có thể trở thành gia chủ.
Vương Quan Hữu là tà vật đời trước, còn Vương Chí Thanh là tà vật đời tiếp theo, tà vật ký sinh trong thân thể cậu ta, sẽ từ từ cắn nuốt hết linh hồn của cậu ta, sau đó dung hợp với linh hồn cậu ta trở thành một thể. Sau khi đã dung hợp triệt để trở thành một thể, tà vật sẽ có được thân thể của loài người, trở thành con người thực sự. Nhưng bởi vì nó là tu hú chiếm tổ chim khách, tất nhiên thân thể sẽ không tồn tại ở thế gian này quá lâu, bởi vì điều này vi phạm với quy tắc.
Nó kết hợp với loài người, sinh ra loài người, sau đó lại ký sinh đến đời kế tiếp, cắn nuốt hết thể xác và linh hồn của tế phẩm, tiếp tục sinh tồn ở thế gian này.
Một trăm năm mươi năm quá khứ, nó được truyền thừa nhiều đời như vậy đấy.
Sáu mươi năm, có lẽ là một lần luân hồi, một lần giới hạn, ngay từ đầu tà vật đó có lẽ là yếu ớt. Điểm này Bạch Trân Trân có thể thuận lợi lấy vật thể nhừa nhựa màu đỏ như máu từ trong đầu Vương Chí Thanh là có thể nhìn ra được. Nó cần thời gian trưởng thành.