Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 509 - Chương 509:

 Chương 509: Chương 509: Chương 509:

Lý Lỵ chảy nước mắt, cô ta thấp giọng nói: "Nhưng cậu cứ đánh mẹ mãi... anh, tại sao chúng ta phải ở đây mãi? Dẫn mẹ rời khỏi không được sao?"

"Dù xưởng nhà họ Vương tốt mấy, việc làm ăn thuận lợi mấy thì có liên quan gì tới chúng ta? Vì sao chúng ta phải ở đây chịu ấm ức?"

Một năm trước, chồng của Vương Quan Thanh là Lý Nam Hà mất tích một cách ly kỳ, họ đã tìm rất lâu, chỉ phát hiện giày của Lý Nam Hà ở bên sông, ông ta sống không thấy người chết không thấy xác, không ai biết ông ta đã đi đâu, còn sống hay đã chết.

Lúc Lý Nam Hà còn sống, tuy Vương Quan Hữu cũng thường mắng nhiếc họ, nhưng đoán chừng bởi vì cố kỵ Lý Nam Hà, tuy thái độ ác liệt nhưng ít nhất không giống như bây giờ.

Lý Vĩ và Lý Lỵ đều biết Lý Nam Hà biến mất lâu như vậy, khả năng cao là đã chết, dù sao thì ông ta là một người rất thương vợ và con, tuyệt đối không thể nào làm ra chuyện vứt vợ bỏ con, nếu không phải đã chết, chắc chắn ông ta sẽ quay về.

Mà sau khi Lý Nam Hà chết, Vương Quan Hữu giống như biến thành một người khác, có thái độ rất tệ với họ, thái độ đối với Vương Quan Thanh càng kém.

Chuyện hôm nay không phải xảy ra lần đầu, tính khí của Vương Quan Hữu nóng nảy, chỉ cần Vương Quan Thanh làm chuyện không hợp ý của ông ta, Vương Quan Hữu đều sẽ ra tay với Vương Quan Thanh.

Lý Lỵ không hiểu vì sao gia đình họ không rời khỏi đây.

Ngay từ khi cô ta có ký ức, đã sống ở đây rồi, ông và mợ, cha, lúc họ còn sống, tuy cuộc sống vất vả nhưng cũng có hi vọng.

Nhưng từ sau khi ông, mợ và cha lần lượt qua đời, Vương Quan Hữu giống như ngày càng khác biệt.

Năm nay Lý Lỵ mới mười bảy tuổi, cô ta không hiểu vì sao, cô ta chỉ cảm thấy nếu không sống được với cậu, họ hoàn toàn có thể chuyển đi.

Hương Giang cũng không phải chỉ có một xưởng của cậu, ba mẹ con họ siêng năng chịu khó, cho dù ra ngoài, luôn có thể tìm được một con đường sống.

Vì sao nhất định phải ở đây chịu khổ?

Lý Lỵ không hiểu, đặc biệt là bây giờ nhìn thấy mẹ bị Vương Quan Hữu sỉ nhục, cô ta muốn tới giúp nhưng anh trai còn ngăn cô ta, Lý Lỵ càng không thể hiểu.

Thế nhưng thấy em gái đang phẫn nộ, trong mắt Lý Vĩ lại hiện ra vẻ thống khổ, nhưng cậu ta không thể nói những chuyện đó cho em gái mình biết, chỉ có thể cố nuốt ngược vào trong.

"Lỵ Lỵ, chuyện không đơn giản như em nghĩ đâu, em ngoan, đừng nhắc chuyện rời khỏi đây nữa."

Nói xong, để đề phòng Lý Lỵ nhìn thấy Vương Quan Thanh bị ngược đãi, cậu ta cưỡng chế dắt Lý Lỵ rời khỏi đây.

Đợi sau khi họ đi được một đoạn, Lý Vĩ mới buông Lý Lỵ ra, cô ta lập tức muốn xông về, nhưng lại bị Lý Vĩ cản lại.

"Lỵ Lỵ, em đã mười bảy tuổi rồi, không còn là con nít nữa, chắc em cũng nhìn ra được, chúng ta phải dựa vào nhà họ Vương mà sống, cậu mới có thể cho chúng ta một con đường sống."

Lý Lỵ không hiểu, kích động nói: "Bây giờ đã là năm 1990 rồi, cũng không phải xã hội cũ, cả nhà chúng ta đều bán cho ông ấy rồi."

"Anh, anh nói em biết, rốt cuộc là chuyện gì? Sao em cảm thấy các người đang giấu em rất nhiều chuyện?"

Lý Lỵ không phải kẻ ngốc, Lý Vĩ không cho phép cô ta xông ra giúp mẹ, mà mẹ chịu ấm ức chịu đánh cũng không chịu rời khỏi, trong này chắc chắn có vấn đề.

Nhưng cho dù cô ta nghĩ nát óc cũng không hiểu được, anh trai và mẹ lại đều coi cô ta là trẻ con, không ai chịu nói với cô ta, cô ta rất khó chịu.

Thế nhưng cô ta đã hỏi như vậy rồi, Lý Vĩ cũng chỉ bảo cô ta đừng nghĩ lung tung, còn nói qua một thời gian nữa sẽ ổn.

"Chúng ta chịu đựng qua khoảng thời gian này là được, nhịn một chút là có thể sống cuộc sống tươi đẹp, Lỵ Lỵ, lúc này tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì."

Lý Vĩ muốn che đậy chuyện này, nhưng Lý Lỵ lại muốn biết rõ ngọn ngành, cuối cùng Lý Vĩ cũng sốt ruột.

"Lỵ Lỵ, nếu em cứ nhất quyết phải ầm ĩ lên, chính là muốn cả nhà chúng ta mất mạng, anh không thể cho em biết đã xảy ra cái gì, anh chỉ có thể nói, chúng ta không rời khỏi đây được, cả nhà chúng ta chỉ có thể sống ở đây!"

Nói tới đây, Lý Lỵ còn có thể nói gì? Trong lòng cô ta uất nghẹn, lại không thể nổi đóa với anh trai mình, chỉ có thể xoay người bỏ chạy.

Vừa lau nước mắt vừa chạy ra ngoài, Lý Lỵ ra ngoài chưa bao lâu liền đụng phải hai người vượt biên ăn mặc lam lũ.

Bình Luận (0)
Comment