Lý Lỵ từng gặp quá nhiều người vượt biên, nhìn một cái là có thể nhìn ra thân phận của hai người trước mặt.
Nét mặt của họ sợ sệt, ánh mắt trốn tránh, lúc đứng ở đó, gương mặt toàn vẻ bất an, nhìn thấy cô ta càng giống như chuột thấy mèo, vô thức muốn chạy.
Những đứa con của đại lục muốn sống tốt hơn sẽ từ đại lục chạy tới Hương Giang, cho dù cảnh sát tuần tra biển nghiêm ngặt mấy, họ vẫn giống như chó săn, từng đợt nối từng đợt, tựa như vĩnh viễn không có giới hạn, cho dù tới, họ không có thân phận Hương Giang, chỉ có thể làm một số công việc hạ đẳng nhất, họ vẫn ồ ạt tới, luôn không ngừng chạy sang đây.
Sở dĩ Lý Lỵ không thích những người vượt biên này là bởi vì họ không biết ơn.
Trước đây trong xưởng từng thu lưu rất nhiều người vượt biên, mẹ mình làm trái ý của cậu, giữ lại họ, cho họ ăn, cho họ uống, còn chỉ họ thủ đoạn mưu sinh, để những người vượt biên đó làm một số công việc trong khả năng ở xưởng.
Thế nhưng những người vượt biên này chẳng những không biết ơn, ngược lại vừa có cơ hội liền chạy đi hết.
Cùng lắm những người vượt biên này chỉ ở trong xưởng một tuần liền bỏ chạy, không tìm thấy tung tích đâu nữa.
Lý Lỵ từng hỏi mẹ của mình, nói những người vượt biên, ăn mày đó căn bản không đáng để đồng tình.
Người vượt biên ở đại lục cũng có thể sống được, nhưng họ cứ nhất quyết chạy tới Hương Giang, không có thân phận trốn chui trốn nhủi cũng là họ đáng đời.
Còn những người ăn xin đó, họ có tay có chân, chỉ cần họ muốn, không kiếm được nhiều tiền, còn không kiếm được chút tiền sao?
Còn có những người tàn tật tinh thần không bình thường đó, cũng không phải không có cơ cấu phúc lợi, đưa họ tới đó không phải được rồi sao, vì sao phải giữ họ ở xưởng?
Nếu những người này đều đáng giúp đỡ cũng đành, nhưng những người này lại không có một ai đáng giúp đỡ, họ không biết ơn, cho họ ăn ngon uống ngon nuôi họ, sau khi đổi lại được một chút, lập tức bỏ chạy, không có ai muốn ở lại.
Bởi vì chuyện này, Vương Quan Hữu và Vương Quan Thanh đã cãi nhau rất nhiều lần, nhưng lần nào Vương Quan Thanh cũng cố chấp, nhất quyết giữ những người đó lại.
Lý Lỵ không thích những người này, cô ta không hiểu, vì sao núi Hoàng Trúc hẻo lánh như thế, lại không nằm bên biển, sao lại có nhiều người vượt biên mò tới như vậy?
Lý Lỵ tâm trạng không tốt trợn mắt với hai người vượt biên đó, ngữ khí vô cùng hung ác nói: "Cút cút cút, cút mau, nơi này là địa bàn tư nhân, các người đừng vào, vào nữa tôi sẽ báo cảnh sát!"
Dù sao cuối cùng những người này đều muốn chạy, nếu đã như vậy, còn giữ họ lại làm gì? Lãng phí thời gian và tinh lực đối tốt với họ, nhưng lại không có được chút ích lợi gì, cô ta cũng không lương thiện giống Vương Quan Thanh.
Cô gái này vừa mở miệng liền đuổi người, thái độ hung hăng, trông có vẻ rất ghét họ.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Không phải, họ vừa mới tới, phải bị đuổi đi nhanh vậy sao?
Trần Tiểu Sinh nhớ tới hình tượng mà Bạch Trân Trân nặn cho mình, ngoan ngoãn ngậm miệng, chỉ giả vờ làm một kẻ ngốc là được.
Mà Bạch Trân Trân sợ sệt nhìn đối phương, nhỏ tiếng gọi: "Chị, có thể cho chúng em ít đồ ăn không? Chúng em đói rồi."
Bạch Trân Trân thiết lập cho mình là một cô gái thiểu năng, không thông minh, là kiểu trông rất dễ lừa.
Kiểu thiết lập này rất dễ khiến người ta buông bỏ lòng cảnh giác, ví dụ như bây giờ.
Thái độ mới đầu của Lý Lỵ không tốt lắm, nhưng sau khi nghe thấy giọng nói của Bạch Trân Trân, cô ta vô thức quay đầu nhìn, sau đó nhìn thấy một gương mặt yếu ớt, trông rất đáng thương.
Tuy trên mặt cô đầy bụi bẩn, nhưng cả người trông không dơ bẩn lắm, chút bụi bẩn đó ngược lại khiến cô có thêm vài phần đáng yêu.
Mới đầu Lý Lỵ rất ghét hai người vượt biên này, dù sao thì một người trông ngốc ngốc, một người trông có vẻ khờ khạo, cô ta không tốt bụng như mẹ mình, không hề muốn dẫn họ vào xưởng chút nào.
Nhưng khi cô gái trẻ đó mở miệng, Lý Lỵ phát hiện mình dao động rồi.
Cô ta cũng không muốn quản, nhưng cô gái đó lại gọi mình là chị!
Lý Lỵ mười bảy tuổi chớp mắt, không quá tự nhiên nói: "Cô gọi tôi là gì?"
Bạch Trân Trân chớp đôi mắt vô tội, đầu hơi nghiêng, giọng nói nhõng nhẹo, giống như kẹo bông.
"Chị, em đói bụng, chị có thể cho em chút đồ ăn không?"
Trên đời sao có thể có người không thích bé gái đáng yêu chứ?
Cho dù trông đối phương bẩn bẩn, nhưng giọng nói của cô êm dịu, nói lắp ba lắp bắp tiếng Hương Giang, Lý Lỵ vẫn mềm lòng.