Cô ta đột nhiên có hơi hiểu mẹ của mình - gặp phải người vượt biên như thế này, ai có thể cưỡng lại được?
Ít nhất cô ta không cưỡng được.
Nhưng Lý Lỵ vẫn muốn giãy giụa một chút: "Tôi không phải, cô..."
Bạch Trân Trân đáng thương nhìn cô ta, thì thào nói: "Chị không muốn em sao? Có phải bởi vì em không ngoan không?"
Quần áo luộm thuộm không che đậy được sự đáng yêu của cô, cho dù trông cả người dơ bẩn, nhưng nhìn vào vẫn rất đáng yêu.
Lý Lỵ hoàn toàn quên mất suy nghĩ vừa nãy của mình, chỉ hơi do dự một chút, sau đó dẫn hai người về.
Thực ra diện tích của xưởng đóng giày vẫn rất lớn, dù sao thì nơi như núi Hoàng Trúc này rất hẻo lánh, thứ không thiếu nhất chính là đất, xây nhà gì đó không tốn bao nhiêu tiền cả.
Phòng trống trong xưởng không ít, Lý Lỵ vốn muốn dẫn họ tới chỗ mình ở, nhưng không biết vì sao, cuối cùng vẫn rẽ ngoặt, tới phụ cận nhà xưởng.
Phụ cận nhà xưởng là một dãy nhà trệt nhỏ, nghe mẹ nói, lúc đầu Vương Quan Hữu muốn mở rộng nhà xưởng, những căn nhà trệt này là chuẩn bị cho công nhân tới làm ở sau này.
Nhưng không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, chuyện mở rộng xưởng bị bãi bỏ.
Nhưng những căn nhà trệt này không hoang phế, sau khi Vương Quan Thanh bắt đầu làm chuyện tốt, cách dăm ba hôm sẽ có người tới ở.
Cho dù thời gian những người kia ở không dài, Vương Quan Thanh vẫn thu dọn nơi này chỉnh tề ngay ngắn, đồ mặc đồ dùng đều chuẩn bị đủ cả.
Lý Lỵ cũng không biết mình bị làm sao, chỉ là rõ ràng trong đầu muốn dẫn họ tới chỗ mình ở, nhưng chân lại giống như tự có ý thức, dẫn người tới đây.
Cô ta gãi đầu, trên mặt lộ ra vẻ mơ màng.
"Sao mình lại dẫn họ tới đây?"
Sau khi lẩm bẩm một câu, Lý Lỵ liền ném sự hoài nghi này sang một bên, cô ta dẫn Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh tới chỗ nhà trệt, trực tiếp đẩy mở hai cái cửa, ra hiệu họ vào.
Nhà không lớn, mặt đối mặt bày hai cái giường, trên giường trải chăn và đệm, chỗ sát tường còn đặt một cái tủ lớn.
Lý Lỵ đi tới, lấy hai bộ đồ từ bên trong ra, một bộ cho Bạch Trân Trân, một bộ cho Trần Tiểu Sinh.
Lúc này, lệ khí trên người Lý Lỵ đã giảm đi rất nhiều, thái độ đối với họ cũng theo đó thay đổi một trời một vực.
Bạch Trân Trân đã đành, cô dựa vào vẻ đáng yêu cùng với tác dụng của bùa chú, gia tăng độ hảo cảm của Lý Lỵ, lúc này mới khiến cô ta chuyển biến thái độ đối với mình.
Nhưng Trần Tiểu Sinh không có bản lĩnh như vậy, sau khi dẫn họ tới đây, thái độ của cô ta với Trần Tiểu Sinh cũng ôn hòa hơn không ít.
'Ở đây có nhà tắm, tôi dẫn các người tới tắm rửa, đây là đồ thay, tắm xong thì các người mặc vào."
Lý Lỵ nói xong, thái độ càng trở nên ôn hòa: "Tôi biết các người rất sợ hãi, nhưng khoan sợ hãi, nếu tôi đã nguyện ý cho các người vào thì chắc chắn sẽ bảo vệ các người."
Lý Lỵ nói với Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh, xưởng nhà họ thường xuyên thiếu người, nếu họ không có chỗ nào để đi, hoàn toàn có thể ở lại đây.
"Chỗ chúng tôi bao ăn bao ở, đãi ngộ rất tốt, chỗ không tốt duy nhất chính là lương hơi thấp, nhưng nếu các người làm tốt, lương cũng sẽ tăng lên."
Sau khi Lý Lỵ nói xong lời này, ánh mắt liền rơi lên người Trần Tiểu Sinh và Bạch Trân Trân, sau khi tới lui vài vòng, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười hài lòng, cũng không biết rốt cuộc là đang hài lòng cái gì.
Sau đó cô ta liền dẫn họ đi tắm.
Phòng tắm nam nữ đều xây chung, ở giữa chỉ cách một bức tường, lối ra vào một trái một phải, phía bên trái là nhà tắm nữ, phía bên phải là nhà tắm nam.
Sau khi Lý Lỵ tới nơi, liền bảo hai người họ đi vào, mà cô ta sẽ ở bên ngoài đợi họ ra.
Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh đều không do dự, đi vào nhà tắm tắm.
Chẳng bao lâu, tiếng nước ào ào ào truyền ra từ trong nhà tắm, sau khi nghe thấy tiếng nước trong nhà tắm, không biết Lý Lỵ nghĩ tới cái gì, cô ta nghiêng đầu, trên mặt đột nhiên lộ ra một nụ cười kỳ quái.