Hôm nay nhà tang lễ có ba đợt lễ truy điệu phải cử hành, lúc Bạch Trân Trân đi đến, nhìn thấy không ít người đang bố trí hội trường, sảnh gian phòng từ biệt lớn nhất kia đã bị chiếm cứ rồi, một đám đàn ông cao lớn mặc trang phục Tây màu đen cầm hoa cúc ra ra vào vào, toàn thân những người kia tản ra một loại cảm giác người sống chớ gần, vừa nhìn vào là biết đám người không dễ trêu vào.
Bạch Trân Trân chỉ nhìn lướt qua đã thu hồi ánh mắt, bước nhanh lên văn phòng lầu hai, có dễ trêu vào hay không không liên quan gì đến cô, dù sao cô chỉ là một nhập liệm sư bình thường không có gì lạ mà thôi.
Chỉ là chân trước Bạch Trân Trân vừa mới bước vào văn phòng, chân sau Mạnh Tử đã đẩy cửa ra từ bên ngoài chạy vào, nhìn Mạnh Tử tiến phòng làm việc của mình như hôm nay không có ai, chân mày Bạch Trân Trân cau lại, giọng điệu không vui nói.
"Vạn Chí Cường, anh có thể chú ý chút hay không? Ngộ nhỡ tôi đang thay quần áo thì sao? Anh đã bao lớn rồi hả, chẳng lẽ còn không biết vào phòng của người khác phải gõ cửa sao?"
Không gõ cửa đã tiến vào, thế này là quá bất lịch sự.
Mạnh Tử không có múa mép khua môi với Bạch Trân Trân, hai tay của anh ta chắp tay trước ngực, cực kỳ dứt khoát thừa nhận sai lầm của mình, sau đó vừa đáng thương nhìn về phía Bạch Trân Trân, vừa mở miệng nói: "Trân Trân, tôi biết cô là người thiện lương nhất cũng đáng yêu nhất nhà tang lễ chúng ta, chuyện lần này cô nhất định phải giúp tôi, nếu cô không giúp tôi, vậy tôi coi như chấm hết rồi. Trân Trân, cầu xin cô giúp tôi đi, xin cô đấy."
Đang nói, Mạnh Tử cố gắng chớp mắt, cưỡng ép mình rặn ra được một chút nước mắt, để nhìn mình đáng thương hơn tí.
Bạch Trân Trân nhìn dáng vẻ dùng mánh khóe nhỏ của anh ta, vuốt vuốt mi tâm, mở miệng hỏi: "Anh thế này là thế nào? Đang êm đẹp chạy đến chỗ tôi làm trò gì?"
Mặc dù tuổi của Mạnh Tử lớn hơn Bạch Trân Trân một chút, đã hai mươi bảy tuổi, nhưng vẫn mang tính cách của trẻ con, chuyện anh ta làm luôn nôn nôn nóng nóng, tay nghề trang điểm của anh ta chỉ có thể xử lý những thi thể phổ thông, hơi phức tạp chút, Mạnh Tử sẽ bó tay chịu trói, chỉ có thể mời người khác đến giúp đỡ. Kỹ thuật của anh ta không tốt cho lắm nhưng lại thích ẩu tả qua loa, luôn cảm thấy bên trong nhà tang lễ có nhập liệm sư kỹ thuật trang điểm tốt thì tốt, kỹ thuật của anh ta không tốt cũng không sao hết, dù sao tiền lương cứ vậy mà phát, anh ta cũng không có lòng cầu tiến gì, không cần phải quan tâm nhiều vậy.
Lời Mạnh Tử luôn treo ở bên miệng nói chính là: "Trên đời nay người tài ba nhiều như vậy, tôi có cố gắng hơn nữa cũng không giỏi giang bằng những tài ba đó, đã như vậy, thế tôi cố gắng làm gì?"
Dùng cách nói tương đối lưu hành của thời đại kia của Bạch Trân Trân chính là, anh ta không thích phấn đấu, chỉ thích dậm chân tại chỗ.
Cũng may nhà tang lễ Thiên Thịnh cũng không phải nhà tang lễ quá lớn, những thi thể bị tổn hại nghiêm trọng sẽ không đưa sang bên này, những thi thể được đưa tới phần lớn là tử vong bình thường, Tay nghề của Mạnh Tử cũng miễn miễn cưỡng cưỡng đủ. Chỉ là không biết vì sao, trong khoảng thời gian gần đây, những thi thể tử vong không bình thường được đưa đến nhà tang lễ nhiều hơn, tay nghề Mạnh Tử đã hơi không đủ dùng.
Trước đó Bạch Trân Trân độc lai độc vãng, tính cách hướng nội, trông không dễ nói chuyện cho lắm, quan hệ giữa Mạnh Tử cùng với cô mặc dù không tới mức kém, nhưng luôn luôn sẽ ngại đi tìm cô nhờ hỗ trợ. Nhưng sau khi Bạch Trân Trân đến, cũng không biết là Mạnh Tử đã buông thả bản thân, hay là do chuyện gì khác xảy ra, vừa có vấn đề là sẽ tìm đến Bạch Trân Trân giải quyết, nếu không phải là bởi vì Mạnh Tử có cô bạn gái đang có tình cảm rất ổn định, đồng thời lập tức sắp bước vào thiên đường hôn nhân thì thậm chí Bạch Trân Trân sẽ hoài nghi thằng cha này có phải có ý gì với cô hay không.
"Cho nên, hôm nay anh lại muốn bảo tôi giúp anh hướng dẫn hay là lại muốn bảo tôi giúp anh xử lý di thể?"
Nhìn thấy Mạnh Tử lại muốn tỏ vẻ tội nghiệp thê thảm, Bạch Trân Trân vội vàng vươn tay ngăn cản anh ta, hỏi thẳng vào điểm chính. Mỗi lần anh ta tìm đến mình nhờ hỗ trợ thì đều làm điệu bộ thế này, Bạch Trân Trân đã sắp hình thành miễn dịch, vì làm biếng nhìn anh ta tiếp tục biểu diễn, cô trực tiếp hỏi thẳng một câu.