Nghĩ tới khả năng này, Trần Tiểu Sinh rùng mình, anh ta suýt chút không khắc chế được cảm xúc của mình, nhưng nghĩ tới bây giờ mình là một kẻ thiểu năng, đại não của Trần Tiểu Sinh lập tức rỗng toác.
Đừng nghĩ nhiều, sư phụ ở đây, anh ta chỉ cần ngoan ngoãn làm kẻ ngốc của mình là được.
May mà Lý Lỵ như có chừng mực, biết không thể nhìn chằm chằm Trần Tiểu Sinh như vậy mãi, cho nên chẳng mấy chốc, cô ta lại khôi phục bình thường.
"Đi thôi, theo tôi về ký túc xá của các người, tôi đã chuẩn bị đồ ăn rồi, các người tới ăn đàng hoàng một bữa."
"Mấy hôm nay các người khoan làm việc đã, ở đây nghỉ ngơi thật tốt, đợi khi khỏe hẳn rồi tính."
Bạch Trân Trân đưa tay ra, nắm lấy tay của đối phương, sau đó nghiêm túc nói: "Chị, cảm ơn chị, chị thật tốt."
Ánh mắt của Bạch Trân Trân quá trong veo, giống như có thể chiếu ra toàn bộ mọi thứ ở sâu thẳm trong tim cô.
Bị một đôi mắt như vậy nhìn, Lý Lỵ cảm thấy có hơi mất tự nhiên, cô ta quay đầu đi, tránh né ánh mắt của Bạch Trân Trân, miệng lại nói.
"Được rồi, con người tôi không thể khoanh tay đứng nhìn người khác chịu khổ, nếu đã dẫn các người vào, dĩ nhiên là phải giúp các người."
"Nhật hành nhất thiện* có hiểu không? Tôi muốn giúp các người thì giúp, không phải để nhận được sự cảm ơn của các người..."
*Làm nhiều việc thiện, tích lũy thành đức.
"Bỏ đi, trông cô chỉ là một kẻ ngốc, nói gì đoán chừng cô cũng không hiểu, không nói với cô thì hơn..."
Lý Lỵ mặc kệ Trần Tiểu Sinh - tên đó trông có vẻ thiểu năng, khờ khạo, gặp người liền nhe răng, lộ ra lợi đỏ au, trông rất này nọ.
Thiểu năng như vậy nhìn một cái liền khiến người ta cảm thấy cay mắt, nếu không phải cảm thấy thân thể của anh ta cũng được, Lý Lỵ vốn không muốn chú ý quá nhiều vào anh ta.
Ngược lại là Bạch Trân Trân, cô gái này đáng yêu, tuy có hơi ngốc nghếch, nhưng chút ngốc nghếch này sẽ không khiến người ta cảm thấy phiền, ngược lại còn cảm thấy vô cùng đáng yêu, không nhịn được muốn đưa tay véo một cái.
Trên thực tế Lý Lỵ cũng không nhịn được, đưa tay véo gương mặt nhỏ mềm mại của Bạch Trân Trân.
"Da của cô thật mịn màng, xúc cảm thật tốt, không hề giống con gái đại lục."
Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn Lý Lỵ, cho rằng cô ta thích véo mặt của mình, không nhịn được lại rướn đầu tới, dường như muốn bảo Lý Lỵ sờ tiếp.
Bộ dạng này của cô khiến Lý Lỵ có hơi không nỡ xuống tay, dù sao thì thực sự quá ngốc, hình như đã có một chút xíu không nỡ xuống tay được.
Lý Lỵ vỗ vai của Bạch Trân Trân, không nói gì nhiều, dẫn người tới căn phòng nhỏ như nhà ăn.
Trong phòng đang bày một cái bàn, trên bàn bày đầy đồ ăn, trông rất thịnh soạn.
Trong đó thứ hấp dẫn nhất là một chậu giò đặt chính giữa, giò đỏ au khiến người ta chảy nước miếng, hai mắt Trần Tiểu Sinh lóe qua ánh đỏ, không khống chế được đi tới bên bàn ngồi xuống, giơ tay cầm lấy giò, nhìn bộ dạng giống như là chuẩn bị cầm gặm.
Trong mắt Lý Lỵ xẹt qua một tia chán ghét sâu sắc, giọng nói cũng nâng cao lên: "Dùng đũa ăn, các người tới từ đại lục, nhưng không thể ngay cả đũa cũng không biết dùng chứ?"
Giọng nói của cô ta khiến Trần Tiểu Sinh dừng động tác trên tay, anh ta mơ hồ ngẩng đầu nhìn Lý Lỵ, giống như không hiểu vì sao thái độ của cô ta bỗng nhiên trở nên ác liệt như vậy.
Hiển nhiên Lý Lỵ cũng phát giác thái độ của mình không tốt lắm, cô ta ho khan một tiếng, lên tiếng nói: "Cái đó, tôi không phải cố ý, ý tôi là dùng đũa ăn tốt hơn, anh vừa mới tắm xong."
Sau khi nói xong, khóe miệng Lý Lỵ giật giật, cảm thấy mình đúng là bị điên.
Người này nhìn một cái liền biết thiểu năng, mình có thái độ tốt với anh ta như vậy làm gì?
Nghĩ như vậy, Lý Lỵ quay đầu nhìn Bạch Trân Trân, chỉ thấy Bạch Trân Trân đang mở to đôi mắt tròn trịa nhìn Lý Lỵ, trong mắt ngập tràn ỷ lại.
Trái tim Lý Lỵ lập tức mềm nhũn, cô ta đỡ Bạch Trân Trân ngồi xuống, sau đó vội đi lên gắp đồ ăn cho cô, sợ cô ăn giò không tiện, dứt khoát dùng dao cắt giò bỏ vào trong dĩa trước mặt Bạch Trân Trân.
"Cô ăn chậm một chút, đừng vội, còn có rất nhiều, cô từ từ ăn."
Trần Tiểu Sinh ở đối diện: "..."
Không phải, người với người sao lại khác biệt lớn như vậy chứ? Còn phân biệt giới tính hay sao?
Chỉ là một bụng bất mãn và oán khí của anh ta không thể phát tiết ra ngoài, cuối cùng chỉ có thể ấm ức nhịn xuống.
Bạch Trân Trân thản nhiên hưởng thụ sự chăm sóc của Lý Lỵ, không hề cảm thấy không thoải mái chút nào.
Lúc ăn giò heo đó, Bạch Trân Trân cảm thấy trong giò heo chứa một cỗ sức mạnh kỳ quái, nhưng điều khiến cô khá bất ngờ là sức mạnh này dường như không có tác hại gì, ngược lại còn mang tới lợi ích.