Đồ ở xưởng đóng giày này thế mà còn có thể mang tới lợi ích cho người? Đây quả thực còn ly kỳ hơn cái bánh ngọt từ trên trời rơi xuống.
Bạch Trân Trân cảm nhận kỹ, xác nhận lần nữa giò heo này quả thực có thể mang tới lợi ích cho người, cô lặng lẽ ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Sinh, ra hiệu bằng mắt với đối phương.
Nói ra, tuy Trần Tiểu Sinh thực sự đần độn, nhưng kỳ quái là anh ta luôn có thể hiểu được ý của Bạch Trân Trân, cho nên cô chỉ dùng một ánh mắt, Trần Tiểu Sinh lập tức hiểu ngay.
Giò heo ăn được.
Trần Tiểu Sinh từ bỏ những đồ ăn khác, cầm lấy giò heo gặm điên cuồng, một chậu giò heo gần như đều vào bụng của Trần Tiểu Sinh.
Cuối cùng anh ta no căng bụng, ôm bụng thở hồng hộc.
Lý Lỵ: "..."
Không phải, Bạch Trân Trân ăn chưa tới nửa cái giò heo, Trần Tiểu Sinh đã gặm hết số còn lại rồi? Đó là số giò của ba con rưỡi heo, rốt cuộc anh ta ăn hết kiểu gì vậy?
Ánh mắt Lý Lỵ nhìn Trần Tiểu Sinh giống như có thể giết người, giọng nói của cô ta lạnh tới mức có thể rơi vụn băng.
"Anh ăn hết rồi?"
Trần Tiểu Sinh là một kẻ thiểu năng, dĩ nhiên không nghe hiểu lời của Lý Lỵ, cũng không nhìn ra thái độ của cô ta không đúng, nghe Lý Lỵ nói như vậy, vẻ mơ hồ trên mặt Trần Tiểu Sinh càng rõ rệt, chủ diễn một người vô tội.
Mà Bạch Trân Trân giống như bị bộ dạng của Lý Lỵ dọa sợ, cô vội vã đặt đũa xuống, kéo cánh tay của Lý Lỵ.
"Chị, em không ăn nữa, chị đừng giận."
Lý Lỵ không ngờ mình không dọa được Trần Tiểu Sinh, ngược lại dọa Bạch Trân Trân, cô ta vội vàng quay đầu nhìn Bạch Trân Trân, kiên nhẫn an ủi cảm xúc của cô.
"Tôi không phải đang nổi nóng với cô, cô ăn, cô mới ăn được bao nhiêu chứ? Tôi sẽ không trách cô..."
Thế nhưng Bạch Trân Trân không nói gì, chỉ ấm ức nhìn Lý Lỵ, trong đôi mắt to tròn ngập đầy nước mắt, trông giống như sẽ rơi xuống bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy bộ dạng này của cô, Lý Lỵ càng xót, cô ta không nhịn được, vươn tay ôm lấy Bạch Trân Trân.
"Được rồi được rồi, đều là lỗi của tôi, tôi không nên hung dữ với cô như thế, cô đừng sợ, đều là tôi không tốt..."
Lúc Lý Lỵ dỗ dành, ôn tồn nhỏ nhẹ, dáng vẻ đó giống như thật sự thương Bạch Trân Trân vô cùng.
Cả người Bạch Trân Trân đều thả lỏng ra, giơ tay thấp thỏm ôm lại.
Sau đó, Trần Tiểu Sinh nhìn thấy Bạch Trân Trân thần không biết quỷ không hay dán một lá bùa lên người Lý Lỵ.
Ánh vàng nhàn nhạt lóe qua, tờ bùa đó rất nhanh đã ẩn vào trong thân thể của Lý Lỵ, lại bởi vì Bạch Trân Trân luôn phân tán sự chú ý của Lý Lỵ, không bị cô ta chú ý tới.
Một chuỗi hành động này của Bạch Trân Trân rất trơn tru, không để ai nhìn ra chút sơ hở nào.
Trần Tiểu Sinh âm thầm giơ ngón cái với Bạch Trân Trân, chỉ cảm thấy sư phụ quả nhiên không hổ là sư phụ, năng lực làm việc này thực sự chuẩn chỉnh.
Sau khi dỗ dành Bạch Trân Trân một lúc, thấy cuối cùng cô cũng chịu ăn, Lý Lỵ cũng thở phào, dỗ cô mau ăn.
Còn Trần Tiểu Sinh, tên đó không cần dỗ đã có thể hốc nhiều như thế, nếu dỗ nữa, há không phải anh ta sẽ hốc hết cả bàn luôn sao?
Bạch Trân Trân ăn rất chậm, nhưng Lý Lỵ vẫn rất kiên nhẫn, giống như dỗ trẻ con, thấy Bạch Trân Trân không muốn ăn nhiều, Lý Lỵ cũng nghĩ cách dỗ dành để cô ăn nhiều một chút.
Bạch Trân Trân cũng rất ngoan, chậm rãi ăn hết đồ ăn.
Trần Tiểu Sinh phát hiện, Bạch Trân Trân ăn no uống đủ, trông khí sắc càng tốt lên, ban đầu trông có vẻ đáng yêu, bây giờ thậm chí lộ ra vài phần xinh đẹp.
Lẽ nào là sư phụ lại thay đổi vẻ ngoài của mình?
Trần Tiểu Sinh khẽ cau mày, luôn cảm thấy dáng vẻ của Bạch Trân Trân bây giờ có hơi không đúng lắm, sau khi quan sát Bạch Trân Trân kỹ càng, anh ta mới kinh ngạc phát hiện, thực ra dung mạo của Bạch Trân Trân không có thay đổi gì, chỉ là làn da đẹp hơn trước đó một chút.
Da của Bạch Trân Trân lúc này trắng nõn mềm mịn, trông giống như đang phát sáng, nhìn giống như một tấm gấm vóc đẹp đẽ, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chạm vào.
Trần Tiểu Sinh giống như bị mê hoặc, không nhịn được đưa tay ra sờ cánh tay của Bạch Trân Trân.
Xúc cảm trơn mịn khiến trái tim Trần Tiểu Sinh run rẩy, đó không phải là loại tình cảm nam nữ, mà là cảm giác sờ được chất vải thượng hạng.
Sau khi sờ mó một lần, giống như bị ma nhập, muốn sờ mó lần hai, lần ba...