Ánh mắt Trần Tiểu Sinh xảy ra một số thay đổi, nhìn làn da trên cánh tay Bạch Trân Trân, trong mắt thậm chí lộ ra vài phần tham lam.
Nhưng rất nhanh, sự tham lam này đã bị Trần Tiểu Sinh nén xuống, anh ta chớp mắt, ánh mắt khôi phục tỉnh táo trở lại.
Ăn no uống đủ, Lý Lỵ dẫn hai người họ quay lại ký túc xá.
"Chắc hai người là cha con, sống cùng nhau không có kiêng kỵ gì, mấy hôm nay các người ở đây trước, đợi quen rồi, tôi gọi các người đi làm việc."
Lý Lỵ lại dặn dò vài câu, nói tới nói lui chỉ có mấy ý, bảo họ đừng chạy lung tung, sau khi trời tối không được ra ngoài, trên núi Hoàng Trúc còn có sói hoang gì đó, nếu gặp phải nguy hiểm, không có ai lo cho họ.
"Ở đây cũng rất gần chuồng heo, mấy con heo đó đều là bảo bối của xưởng chúng tôi, là nguyên vật liệu làm giày, các người cũng không được tới."
"Chúng tôi quen cho heo ăn vào ban đêm, có thể động tĩnh sẽ có hơi lớn, mặc kệ nghe thấy gì, các người đều không được ra ngoài, biết không?"
"Những con heo đó đều không thích người lạ, nếu các người tới, rất dễ quấy rầy chúng, tôi không dám đảm bảo các người đến đó sẽ xảy ra cái gì."
Lý Lỵ dặn dò một đống chuyện, rõ ràng hai người này một người thiểu năng, một người IQ thấp, nhưng Lý Lỵ vẫn đối đãi với họ giống như người bình thường.
Sau khi nói hết những chuyện nên nói, Lý Lỵ không nán lại đây lâu, nhanh chóng rời khỏi.
Dày vò tới bây giờ, bây giờ đã là chạng vạng, ánh hoàng hôn bên ngoài như lửa, nửa bầu trời đều bị ráng chiều nhuộm thành màu đỏ tươi.
Ráng chiều xuyên qua cửa sổ chiếu vào, căn phòng vốn trông có vẻ lạnh lẽo tựa như cũng theo đó tăng thêm vài màu sắc tươi sáng.
Chỉ là sau khi chiếu vào gian phòng này, màu đỏ vốn bừng bừng lại có thêm vài phần xúi quẩy.
Trần Tiểu Sinh ngồi trên giường, vừa muốn mở miệng nói gì, nhưng Bạch Trân Trân lại giơ tay ngăn anh ta lại.
Sau đó, Bạch Trân Trân dán bùa ở bốn góc phòng, ánh vàng nổi lên, cả gian phòng giống như cũng thay đổi theo, nhưng nhìn kỹ, hình như cũng không có gì khác biệt so với vừa nãy.
Đợi khi Bạch Trân Trân bố trí xong, Trần Tiểu Sinh vội vã lên tiếng nói: "Sư phụ, cô có cảm thấy nơi này hơi sai sai không?"
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh, ngồi xuống chiếc giường đối diện anh ta: "Chỉ là hơi sai sai?"
Trần Tiểu Sinh nhíu mày, không chắc chắn nói: "Tôi cảm thấy không chỉ là hơi sai sai, ngược lại có rất nhiều rất nhiều sai sai."
Nói xong, Trần Tiểu Sinh gãi đầu, kể lại hết những chỗ không thỏa mình vừa gặp phải cho Bạch Trân Trân nghe.
"Sư phụ, tôi cảm thấy có người đang nhìn lén tôi trong nhà tắm, sau khi đi ra, lúc Lý Lỵ nhìn tôi, tôi cảm thấy ánh mắt của cô ta giống hệt ánh mắt nhìn lén tôi trong nhà tắm..."
Nói tới sau cùng, giọng của Trần Tiểu Sinh nhỏ dần, bởi vì thực ra bản thân anh ta cũng không thể quá chắc chắn chuyện anh ta nói rốt cuộc có phải là hoan tưởng của riêng anh ta không.
Dù sao Lý Lỵ cũng khá xinh đẹp, lại rất trẻ, một cô gái từng đó tuổi, trừ phi là biến thái, nếu không sao lại nhìn trộm anh ta?
Hơn nữa, từ thái độ của Lý Lỵ có thể nhìn ra người cô ta thích hơn rõ ràng là Bạch Trân Trân, ngay cả khi ăn cũng hận không thể đút tới miệng Bạch Trân Trân, một người như vậy, sao có thể có ý đồ gì với anh ta?
Bạch Trân Trân chậc một tiếng, nói: "Tôi cảm thấy anh quá coi thường bản thân rồi."
Trần Tiểu Sinh mơ hồ nhìn Bạch Trân Trân, nhất thời không thể hiểu rõ ý của cô.
Cô nói vậy là có ý gì?
Bạch Trân Trân giải thích: "Cũng không có ai nói cô ta không thể nhìn trộm anh, hơn nữa, cho dù cô ta nhìn trộm anh, anh cảm thấy cô ta nhất định là thích anh sao?"
Lượng tin tức trong lời của Bạch Trân Trân hơi lớn, Trần Tiểu Sinh nhất thời không thể hiểu rõ, chỉ càng thêm mơ hồ nhìn Bạch Trân Trân, chờ đợi lời giải đáp của cô.
Bạch Trân Trân cười, quả nhiên đưa ra đáp án.
"Chắc Lý Lỵ đó nhìn trúng thân thể của anh rồi."
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Nhìn trúng thân thể của anh ta còn đáng sợ hơn thích anh ta nữa.
"Sư phụ, trong đầu của Lý Lỵ đó chắc sẽ không có loại tà vật đó chứ?"
Nếu không thật sự không thể giải thích được những điều này.
Bạch Trân Trân cười, lên tiếng nói: "Có phải anh đã quên lời tôi nói trước đây với anh không?"
Trần Tiểu Sinh: "..."