Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 517 - Chương 517:

 Chương 517: Chương 517: Chương 517:

Lương thiện không phải chuyện xấu gì, Bạch Trân Trân luôn nhận định như vậy, nhưng chỉ có lương thiện mà không có năng lực phán đoán đúng sai, dựa vào thiện ý làm việc thì không được.

Cho dù là hành thiện, cũng phải chú trọng phương pháp phương thức.

Cô khẽ thở ra, chỉ vào cánh tay của Trần Tiểu Sinh: "Nhìn xem da của anh, có gì khác không?"

Trần Tiểu Sinh nghe vậy, quả nhiên cúi đầu nhìn, khi nhìn thấy da của mình quá mịn màng, anh ta không khỏi ngẩn ngơ.

Nguyên nhân chỉ có một, bởi vì da của Trần Tiểu Sinh trông có hơi đẹp vượt mức bình thường.

Không nói làn da vốn có của Trần Tiểu Sinh, làn da sau khi bị Bạch Trân Trân che đi cũng thô ráp đen đúa, cho dù đã tắm rửa sạch sẽ, trông cũng bẩn bẩn, cảm giác đó tựa như vết bẩn đã thấm vào trong cơ thể anh ta vậy.

Nếu không phải bởi vì ngụy trang như vậy, cũng sẽ không khiến người ta lầm tưởng họ là người vượt biên.

Nhưng làn da của Trần Tiểu Sinh bây giờ đã thay đổi, trở nên mịn màng bóng láng, tuy màu da vẫn đen, nhưng so với trước đây, đã đẹp hơn rất rất nhiều.

Anh ta khó tin sờ nắn, cảm thấy xúc cảm có hơi khác.

Không phải, dường như thay đổi này quá lớn rồi.

Liên tưởng tới lời Bạch Trân Trân nói vừa rồi, Trần Tiểu Sinh thốt lên: "Là bởi chậu giò heo đó?"

Bạch Trân Trân gật đầu: "Không sai."

Trần Tiểu Sinh: "..."

Anh ta cảm thấy não của mình hơi không đủ dùng, trầm mặc một lúc lâu mới lắp bắp nói: "Nhưng, vừa nãy cô còn để tôi ăn nhiều như thế..."

Nếu Bạch Trân Trân đã nói chậu giò heo đó có vấn đề, sao còn để anh ta ăn nhiều như thế?

Lẽ nào sư phụ muốn hại anh ta sao?

Đương nhiên, ý nghĩ này chỉ là thoáng qua, bị anh ta đè xuống, Trần Tiểu Sinh phỉ nhổ mình, cảm thấy anh ta đúng là hồ đồ mới có suy nghĩ này.

Sao sư phụ lại hại anh ta chứ? Chắc chắn vừa rồi sư phụ cũng không phát hiện..."

Thế nhưng còn chưa đợi Trần Tiểu Sinh xây dựng tốt tâm lý cho bản thân, Bạch Trân Trân đã lên tiếng: "Không sao, chậu giò heo đó là tôi cố ý để anh ăn."

Trần Tiểu Sinh: "Hả?"

Lần này não của Trần Tiểu Sinh thật sự khô kiệt, miệng anh ta há rồi khép, cả buổi trời mới phun ra một câu hoàn chỉnh.

"Vì sao?"

Anh ta không hiểu.

Nếu Bạch Trân Trân đã biết chậu giò heo đó có vấn đề, vì sao còn để anh ta ăn? Hay là nói Bạch Trân Trân bây giờ đã không còn là Bạch Trân Trân nữa, mà là biến thành một tà vật khác?

Tâm tư của Trần Tiểu Sinh thay đổi đều viết hết lên mặt, anh ta cảnh giác lùi lại một bước, trong ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân ngập tràn dò thám, hiển nhiên đã bắt đầu hoài nghi sư phụ của mình.

Sư phụ của anh ta chắc chắn sẽ không hại anh ta, nhưng nếu là tà vật khác ngụy trang thành sư phụ của anh ta, vậy nhất định là cố ý tới hại anh ta!

Bạch Trân Trân: "..."

"Chắc tác dụng của giò heo đó là giúp da của anh trở nên căng mọng đàn hồi, cũng có lợi ích nhất định với thân thể của anh."

Trần Tiểu Sinh: "Hả?"

Anh ta có hơi không theo kịp tư duy của Bạch Trân Trân, cảm thấy tư tưởng của cô thay đổi tới lui, thực sự kỳ quái.

Bạch Trân Trân thở dài, yếu ớt nói: "Mọi chuyện trên đời không thể chỉ nhìn một mặt, giò heo này quả thực không có vấn đề, ngược lại sẽ giúp thân thể của anh tốt hơn, khiến da của anh hồi phục đến trạng thái tốt nhất."

Bạch Trân Trân hồi tưởng lại số thịt giò heo mình đã ăn trước đó, nhàn nhạt mở miệng nói: "Nếu thường dùng, có lẽ có thể giúp trạng thái thân thể của anh hồi phục tới thời khắc đỉnh cao, mà trạng thái làn da chắc cũng có thể trở nên giống em bé."

Trạng thái da giống như em bé?

Mới đầu Trần Tiểu Sinh còn có hơi không tin lắm, nhưng khi anh ta sờ da của mình, phát giác xúc cảm mịn màng mềm mại đó, anh ta có chút tin.

Mới ăn một bữa đã biến thành thế này, nếu ăn thường xuyên, da giống như em bé cũng không phải không thể.

Nếu thật sự là như thế...

Nghĩ tới khả năng này, anh ta rùng mình, vội vàng nói: "Sư phụ, cô phải giúp tôi, một người đàn ông như tôi, nếu da non mịn như em bé, tôi sống thế nào nữa?"

Có làn da như em bé có lẽ là mơ ước của rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không phải là mơ ước của Trần Tiểu Sinh, chỉ cần anh ta nghĩ tới khả năng này liền sợ hãi tới mức hận không thể ngất đi.

"Sư phụ, cô hại chết tôi rồi, nếu cô nói sớm công hiệu này, tôi đã không ăn rồi..."

Bình Luận (0)
Comment