Bạch Trân Trân cười khẽ, nói: "Khi đó cho dù tôi không cản anh, anh có thể khống chế cơn thèm ăn của mình sao?"
Sau khi nghe vậy, Trần Tiểu Sinh cũng ngơ ra, anh ta nhớ lại chuyện xảy ra trước đó, đột nhiên phát hiện, cho dù Bạch Trân Trân không ra hiệu anh ta ăn nhiều chút, Trần Tiểu Sinh cũng không khống chế được khát vọng của mình đối với giò heo đó.
"Trong giò heo đó có phải đã bỏ thêm thứ gì kỳ quái không? Nếu không sao tôi lại bị mê hoặc? Không đúng, tôi không thể trúng chiêu được, đầu óc tôi cũng không phải có vấn đề..."
Trước đó khi ăn, rõ ràng Trần Tiểu Sinh quyết định phải ăn một chút cho có thôi, nhưng về sau tình hình lại mất khống chế.
Anh ta bất tri bất giác ăn rất nhiều, ngay cả bản thân anh ta cũng không phát giác có vấn đề gì.
Trần Tiểu Sinh có hơi bực dọc gãi đầu, khó chịu nói: "Sao lại như vậy..."
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh, nói: "Anh cũng không cần quá lo lắng, trên người anh được tôi vẽ nhiều bùa như thế, nếu thật sự có vấn đề, bùa sẽ phát huy tác dụng."
Trần Tiểu Sinh bức bối nói: "Thứ sản sinh hiệu quả tốt giống như thế này, bùa của sư phụ vô dụng đúng chứ?"
Bạch Trân Trân: "Đúng..."
Dù sao thì bên trong giò heo này hàm chứa một loại sức mạnh kỳ dị, loại sức mạnh này vô hại với thân thể, chỉ sẽ giúp trạng thái thân thể của người ngày càng tốt lên.
Nói nghiêm túc, thứ này có ích với cơ thể người, bùa chú không phát huy tác dụng cũng bình thường.
Trần Tiểu Sinh nghĩ mãi không ra: "Lẽ nào Lý Lỵ đó là người tốt, cô ta đưa chúng ta vào thực ra chỉ là để giúp đỡ chúng ta? Tất cả suy đoán trước đó đều là chúng ta đang nghĩ lung tung?"
Trong đầu Trần Tiểu Sinh liên tục lóe ra mấy câu hỏi, sau đó anh ta nói ra hết những thứ mình nghĩ tới.
Bạch Trân Trân mỉm cười nhìn đối phương: "Tiểu Sinh, trên trời sẽ không rơi xuống bánh ngon, người ta cho anh nhiều lợi lộc như vậy, chắc chắn sẽ đòi hồi báo lớn hơn, điều này đúng với bất kỳ mối quan hệ nào."
Cho dù là thân như cha mẹ con cái, vợ chồng bạn thân, cũng sẽ không vô duyên vô cớ tốt, bỏ ra ắt muốn có được thứ gì từ đối phương.
Điều này đúng với lợi ích thực tế, hoặc tình cảm mịt mờ, cùng với cộng hưởng cảm xúc đôi bên...
Nếu bỏ ra thứ lớn hơn thứ họ cần cho một người thấp hơn mình vô số đẳng cấp, vậy thì phải hoài nghi có phải đối phương có ý đồ xấu không.
Trần Tiểu Sinh: "Có lẽ cô ta chỉ là lương thiện mà thôi..."
Có điều ngay cả bản thân anh ta cũng không quá tự tin với lời mình nói ra, càng đừng nói là thuyết phục Bạch Trân Trân.
Quả hiên, Bạch Trân Trân mỉm cười, nâng mắt nhìn đối phương, nhàn nhạt nói: "Anh tin lời mình nói không?"
Tâm địa lương thiện, muốn giúp đỡ họ thì không có vấn đề.
Dẫn họ tới tắm rửa, cho họ đồ mới, cho họ chỗ ở, cho họ đồ ăn, những việc này đều không có bất cứ vấn đề gì.
Bạch Trân Trân trước giờ không phủ nhận trên đời này có người tốt, nhưng có người tốt không có nghĩa có oan đại đầu.
"Đã mấy tuổi rồi còn tin chiêu bánh ngọt từ trên trời rơi xuống?"
Trần Tiểu Sinh đỏ mặt, im lặng.
Bạch Trân Trân nói tiếp: "Hai chúng ta, một người thiểu năng, một người IQ thấp, cô ta sắp xếp chỗ ở cho chúng ta, cho chúng ta quần áo đều phù hợp thân phận của chúng ta, cái duy nhất không phù hợp là đồ ăn cho chúng ta ăn."
Loại giò heo đó có thể giúp tố chất thân thể của người tốt lên, và có thể cải thiện trạng thái làn da của người, không nói cái khác, trực tiếp lấy loại giò heo này ra bán cho những quý bà quý cô nhà giàu kia, họ tuyệt đối sẽ giành nhau vỡ đầu.
Đối với những quý bà quý cô giàu có đó mà nói, dung mạo và làn da chính là cái mạng thứ hai của họ.
Một khi bán những thứ này ra, nhất định sẽ được họ điên cuồng truy đuổi.
Thứ bán ra là có thể có được lợi nhuận to lớn, cho hai người vượt biên đầu óc không bình thường như họ ăn, nếu nói không có vấn đề, sợ là người thiểu năng cũng không tin.
Bây giờ tên Trần Tiểu Sinh này vẫn có chút hỗn loạn, đầu óc không xoay chuyển kịp, Bạch Trân Trân chỉ đành kiên nhẫn giải thích cho anh ta, nói với anh ta mọi thứ rốt cuộc là sao.
Nhưng những lời cô nói hiển nhiên đả kích khá lớn tới Trần Tiểu Sinh, anh ta rơi vào trầm mặc, cúi đầu im lặng.
Bạch Trân Trân mặc kệ anh ta, thản nhiên nằm trên giường.