Có một nói một, chiếc giường này rất thoải mái, không mềm không cứng, nằm lên trên vừa chuẩn.
Trong phòng trông không giống như là nhà hoang, khắp nơi đều sạch sẽ, ngay cả một chút bụi cũng không có.
Không khí trong phòng cũng dễ chịu, không có mùi ngột ngạt như đã lâu không ai ở.
Tay của Bạch Trân Trân tùy ý quờ quạng trên giường, khi bất cẩn chạm tới vách tường, cô cảm thấy dấu vết dưới tay không đúng lắm.
Bạch Trân Trân ngồi bật dậy, sau đó nhíu mày nhìn về nơi mình vừa mới phát hiện không đúng.
Vách tường màu trắng trông sạch sẽ, không có chỗ nào không thỏa, nhưng khi Bạch Trân Trân nhìn gần, lại phát hiện trên tường màu trắng, dùng bút màu màu trắng viết một số chữ.
Những chữ này bị giường che đi một ít, lại bởi vì cùng màu với tường, rất dễ bị ngó lơ.
Bạch Trân Trân lật người xuống giường, kéo giường đơn ra.
Trần Tiểu Sinh nhìn thấy động tác đột ngột này của Bạch Trân Trân, tuy có hơi khó hiểu nhưng vẫn ghé tới, quan tâm lên tiếng hỏi: "Sư phụ, cô phát hiện gì rồi?"
Bạch Trân Trân không quay đầu, đáp: "Trên tường có gì đó."
Nói xong, Bạch Trân Trân híp mắt quan sát kỹ vách tường trước mặt.
Bút màu màu trắng và tường màu trắng hoàn mỹ hòa hợp vào nhau, nếu không nhìn kỹ, căn bản không nhìn ra, nhưng cho dù nhìn kỹ, vẫn không nhìn rõ chữ ở rất nhiều nơi.
【Nếu bạn đọc được những chữ này, hãy mau trốn đi... nơi này không phải nơi an toàn... họ không phải người tốt... 】
Từ những chữ viết trên tường này, cộng thêm suy đoán, Bạch Trân Trân đã làm rõ một số thứ.
Đây không biết là người vượt biên được cứu trợ về lần nào viết, chữ người đó dùng là chữ giản thể, thứ viết trên tường là một sự thật đáng sợ.
Sau khi đọc xong nội dung trên tường, Bạch Trân Trân rơi vào trong trầm tư, cô nhíu mày, không biết đang nghĩ gì.
Mà trong lòng Trần Tiểu Sinh sắp bị lấp đầy bởi tò mò, nhưng Bạch Trân Trân không nói, anh ta cũng không tiện hỏi.
Sau đó Trần Tiểu Sinh nhìn thấy Bạch Trân Trân đẩy giường lại, mà cô ngồi xếp bằng trên giường, trong miệng lẩm bẩm gì đó.
Loại cảm giác bị người ta bài xích này rất không tốt, Trần Tiểu Sinh cố gắng muốn chứng minh giá trị của mình.
"Sư phụ, cô có thể nói với tôi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không? Tôi rất muốn biết..."
"Sư phụ, sư phụ? Có phải cô đã phát hiện manh mối gì không? Sư phụ, cô có thể nói với tôi không..."
Bạch Trân Trân day mi tâm, trong ngữ khí có thêm vài phần bất lực: "Anh đợi tôi làm rõ trước đã, đợi tôi làm rõ rồi nói với anh, được không?"
Trần Tiểu Sinh ồ một tiếng, ngoan ngoãn ngồi lại vị trí của mình, nhưng mắt của anh ta vẫn nhìn Bạch Trân Trân chằm chằm, chờ đợi cô.
**
Trời bên ngoài đã tối sầm, chỗ xưởng đóng giày nhà họ Vương cũng sáng đèn.
Diện tích khu này của nhà họ rất lớn, nhưng Vương Quan Hữu keo kiệt, không nỡ lắp đèn, cho nên sau khi tới tối, chỉ có vài nơi lác đác sáng đèn, những nơi khác đều tối đen như mực, không nhìn rõ thứ gì.
Hôm nay Lý Vĩ và Lý Lỵ cãi nhau một trận, Lý Lỵ tức giận bỏ chạy, cậu ta tìm rất lâu cũng không tìm được Lý Lỵ.
"Lỵ Lỵ rốt cuộc đi đâu rồi? Muộn như vậy em ấy còn không về, lỡ như gặp phải nguy hiểm thì phải làm sao?"
Nét mặt của Lý Vĩ có hơi bực dọc, giữa việc xuống núi tìm cô ta và cho heo ăn, cậu ta lựa chọn đi cho heo ăn.
Xưởng đóng giày tồn tại đều dựa vào những con heo nuôi trong chuồng này, bởi vì Vương Gia Hữu không nỡ thuê người, cho nên việc cho heo ăn đều do người nhà mình làm.
Bởi vì mùi ở chuồng heo khá nặng, cho nên từ chỗ họ ở đến chuồng heo cách một đoạn rất dài.
Lý Vĩ cầm đèn pin, từng bước đi về phía chuồng heo.
Nhưng nói tới cũng kỳ quái, Vương Quan Hữu kiếm nhiều tiền như thế, nhưng vẫn keo kiệt bủn xỉn, chỗ họ sống còn có khu nhà xưởng, Vương Quan Hữu luôn không nỡ bật đèn, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm, vì vậy đứng ở đường núi nhìn xuống, nhà xưởng và chỗ họ ở chỉ có lác đác vài ánh đèn, trông rất cô đơn.