Rõ ràng biết không nên sợ, nhưng bị hàng trăm cặp mắt nhìn, cậu ta vẫn cảm thấy nổi da gà, cảm giác sợ hãi cực độ tràn lên lồng ngực, sắc mặt cậu ta cũng ngày càng tồi tệ.
Lý Vĩ muốn rời khỏi đây, nhưng cậu ta vừa nhúc nhích, những con heo đó cũng động thân, nhìn dáng vẻ của chúng giống như nếu Lý Vĩ rời khỏi đây, chúng sẽ ùa lên, nuốt chửng lấy cậu ta.
Trán Lý Vĩ toát ra từng lớp mồ hôi lạnh, cậu ta nắm chặt vô lăng, trong đầu xuất hiện vô số cách thoát thân, cuối cùng đều bị cậu ta phủ bỏ hết.
Không được, những con heo này...
Ngay lúc này, một giọng nói quen thuộc phá vỡ sự căng thẳng, sau khi những con heo đó nghe thấy âm thanh này, lần lượt bỏ chân trước xuống, lại bắt đầu vùi đầu ăn, tựa như chuyện vừa mới nhìn chằm chằm cậu ta vốn không tồn tại.
Lý Vĩ cảm thấy cả người mình giống như vớt từ trong nước ra, suýt chút không thoát được, cậu ta thở hắt ra, gian nan quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy Lý Lỵ từ ngoài chuồng heo đi vào, cô ta giống như không phát hiện dị thường vừa nãy, mơ hồ nhìn anh trai mình.
"Anh, em gọi anh lâu như thế, sao anh không trả lời em?"
Lý Vĩ há miệng, lại không thể phát ra tiếng, cậu ta đè nén cảm xúc cuộn trào trong lòng, cười với Lý Lỵ.
Lý Lỵ vẫn không phát giác cái gì không đúng, cô ta giống như một con bướm bay về hướng Lý Vĩ, sau đó đứng dưới máy kéo ngước nhìn anh trai đang ngồi phía trên.
"Anh, em nói với anh chuyện này nhé?"
Lý Vĩ cúi đầu nhìn Lý Lỵ, dùng ánh mắt ra hiệu cô ta nói.
Lý Lỵ hớn hở, cười nói: "Anh, chuyện là thế này..."
Lý Lỵ nói với Lý Vĩ, trước đây cô ta không hiểu vì sao mẹ nhất định phải cứu trợ những người đó, nhưng bây giờ cô ta đã hiểu rồi.
Lý Vĩ nghe vậy, nét mặt bỗng nhiên thay đổi, vừa nãy cậu ta mãi không cất tiếng được, nhưng lúc này, cuối cùng cậu ta cũng quát lên.
"Em nói gì?"
Lý Lỵ giống như bị bộ dạng của anh trai mình dọa sợ, mơ hồ lên tiếng: "Anh, anh phản ứng dữ dội như vậy làm gì? Trước đây không phải anh còn bảo em phải hiểu cho mẹ sao?"
Lý Lỵ của trước đây chưa từng hiểu vì sao mẹ cứ nhất quyết cứu người, vì sao mẹ cứu người đã đành, còn phải cho họ chỗ ăn chỗ ở, còn sắp xếp công việc cho họ, đối tốt với họ như thế.
"Bây giờ cuối cùng em cũng hiểu, thì ra giúp đỡ họ thật sự có thể rất vui vẻ, đặc biệt là khi nhìn thấy họ ăn giò heo, cảm giác thỏa mãn đó đúng là..."
Không đợi cô ta bày tỏ hết suy nghĩ của mình, Lý Vĩ thô bạo ngắt lời cô ta: "Em nói gì? Em đã nấu giò heo? Em tự nấu sao? Em còn cứu người? Em cứu mấy người? Em đã làm tới bước nào rồi?"
"Không phải em muốn bỏ chạy sao? Vì sao em lại quay lại? Vì sao em phải cứu người? Lỵ Lỵ, em có biết rốt cuộc em đang làm gì không?"
Thái độ của Lý Vĩ vô cùng đáng sợ, bộ dạng hung dữ dọa người đó trông giống như muốn ăn người.
Giọng nói của cậu ta cao lên từng quãng, khiến tai Lý Lỵ kêu ù ù, cô ta kinh ngạc lẫn nghi hoặc nhìn anh trai mình, nước mắt sắp tuôn khỏi vành mắt.
Lý Lỵ chưa từng thấy anh trai hung tàn như vậy, mặc kệ khi nào, anh trai ở trước mặt cô ta đều mang dáng vẻ dịu dàng ôn nhu, người anh trai yêu chiều nhất cũng là mình, có khi nào lộ ra bộ dạng đáng sợ như vậy đâu?
Lý Lỵ run rẩy nói: "Anh, anh sao vậy? Không phải anh luôn ở trước mặt em nói mẹ làm tốt, mẹ làm đúng sao? Em chỉ là học theo mẹ mà thôi..."
Trước đây cô ta không hiểu vì sao mẹ luôn muốn cứu người, vì chuyện này, cô ta từng cãi nhau rất nhiều lần với anh trai.
Lần nào Lý Vĩ và cô ta cũng không hợp mà tan, tuy ngoài miệng Lý Lỵ không nói, nhưng trong lòng luôn rất để ý chuyện này.
Bây giờ khó khăn lắm cô ta mới có thể thấu hiểu mẹ, bắt chước mẹ, vì sao Lý Vĩ lại đối xử với cô ta như vậy?
Lý Lỵ nghẹn ngào, ấm ức trong lòng càng sâu, cô ta buồn bực nói: "Anh, anh đừng hung dữ với em như vậy, em sợ... anh, anh không thể nói chuyện tử tế với em sao?"
Nói mãi nói mãi, Lý Lỵ không khống chế được cảm xúc của mình nữa, hu hu hu òa khóc.
Thấy em gái suy sụp khóc to, trên mặt Lý Vĩ cũng không duy trì được vẻ hung ác nữa, nét mặt cậu ta phức tạp nhìn Lý Lỵ, ánh mắt xuyên qua Lý Lỵ, nhìn về bầy heo béo mập ngoan ngoãn ăn đồ kia.
Chẳng trách chúng đột nhiên ngoan ngoãn...