"Được rồi, đừng khóc nữa, anh không phải cố ý hung dữ với em."
Cuối cùng Lý Vĩ vẫn xuống khỏi máy kéo, cậu ta giơ tay lên, ôm em gái khóc bù lu bù loa vào lòng, sau đó vỗ nhẹ lưng của cô ta.
"Xin lỗi Lỵ Lỵ, đều là lỗi của anh, anh không nên quát em, là anh không tốt, em nên học theo mẹ, em làm đúng..."
Lý Lỵ vốn chỉ có ba phần ấm ức, nhưng sau khi được Lý Vĩ ôm vào lòng, ba phần ấm ức ban đầu cũng biến thành mười phần, cô ta nằm trong lòng của anh trai mình, thút thít nói.
"Em chỉ là, chỉ là muốn học theo mẹ mà thôi..."
"Em biết vì sao mẹ không muốn rời khỏi đây rồi, nếu rời khỏi đây thì không thể giúp đỡ người khác nữa..."
"Nói tới cũng kỳ, em chưa từng học làm giò heo từ mẹ, nhưng em lại làm được ngay, anh, có phải em rất lợi hại không?"
Lý Lỵ nói xong, ngửa đầu nhìn anh trai mình, chờ đợi lời khen của đối phương.
Lý Vĩ cúi đầu xuống, nhìn gương mặt còn non nớt của em gái mình.
Thực ra vẻ ngoài của Lý Lỵ không quá xuất chúng, chỉ có thể nói là đáng yêu thôi, da của cô ta vốn có hơi đen, bên trên chi chít đốm đen, trên mặt cũng có rất nhiều nốt ruồi đen, trông có rất nhiều khuyết điểm.
Lý Lỵ như thế cười lên, khóe miệng có lúm đồng tiền nông, trông rất đáng yêu...
Lý Vĩ rất thích nụ cười của em gái mình, cậu ta từng thề nhất định phải bảo vệ em gái mình, nhưng bây giờ, nhìn gương mặt trắng trẻo mịn màng căng bóng của em gái, nhìn ngũ quan trở nên xuất sắc hút mắt của cô ta, Lý Vĩ chỉ cảm thấy đau đớn.
Sắc mặt Lý Vĩ tái nhợt, nhìn chằm chằm gương mặt đó của em gái mình.
Sau khi cứu người, cô ta đã xinh đẹp hơn, da không còn đen nữa, ngũ quan cũng trở nên có hình khối, mắt nhỏ ban đầu cũng to hơn nhiều, ánh mắt vô thần cũng trở nên lung linh có thần.
Cô ta rất xinh đẹp, cực kỳ xinh đẹp, kiểu xinh đẹp này có một sức hấp dẫn chí mạng, khiến người ta không khống chế được bị cô ta hấp dẫn.
Nhưng cô ta như vậy không giống em gái mình nữa rồi.
Giọng nói của Lý Vĩ chất chứa vài phần trống rỗng, cậu ta ôm lấy bả vai của Lý Lỵ, tai dần tụt xuống.
"Lỵ Lỵ, em thế này..."
Lý Lỵ vô cùng mong chờ nhìn Lý Vĩ: "Anh, anh cũng phát hiện rồi nhỉ? Mẹ quả nhiên không gạt em, mẹ nói làm chuyện tốt sẽ trở nên xinh đẹp, quả nhiên em xinh đẹp hơn rồi, anh xem, sau khi em xinh đẹp lên, người đầu tiên em tìm tới chính là anh, đợi lát nữa em sẽ đi tìm mẹ, đi tìm cậu..."
Nghe vậy, sắc mặt của Lý Vĩ bỗng thay đổi, cậu ta nắm chặt cánh tay của Lý Lỵ, đanh giọng nói: "Em không thể đi!"
Lý Lỵ bị bộ dạng của Lý Vĩ dọa sợ, cô ta mơ hồ nhìn anh trai mình: "Anh, anh nói gì vậy? Em không thể đi? Không thể đi đâu?"
Lý Vĩ lớn hơn Lý Lỵ hai tuổi, hai anh em lớn lên cùng nhau, Lý Vĩ luôn rất bảo vệ em gái của mình.
Lúc nhỏ Lý Lỵ bị Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh bắt nạt, đều là Lý Vĩ ra mặt bảo vệ cô ta, cho dù Lý Vĩ chỉ có một mình, không đánh lại Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh lớn hơn cậu ta, nhưng vẫn kiên cường ở trước mặt bảo vệ em gái.
Tình cảm giữa Lý Lỵ và anh trai mình rất tốt, cho nên sau khi xảy ra chuyện tốt, người cô ta nghĩ ngay tới cũng là anh trai mình, nhìn thấy anh trai mình phản ứng dữ dội như vậy, không cho mình đi tìm mẹ, Lý Lỵ cũng vô cùng khó hiểu.
"Anh, vì sao vậy?"
Lúc nói chuyện, Lý Lỵ chớp mắt, Lý Vĩ nhìn thấy rõ một lớp màng mỏng màu thịt che phủ trên mắt của Lý Lỵ, cô ta mỉm cười, màn mỏng màu thịt đó liền tan vào trong mắt của cô ta.
Đôi mắt vốn xám xịt vô thần của Lý Lỵ lập tức thay đổi, sóng mắt lưu chuyển, mang theo mị lực mê người.
Cô ta khẽ cười, gương mặt có thêm vài phần ngả ngớn, tựa như chỉ là một hơi thở, cô ta sẽ từ em gái biến đổi nhân vật.
Lý Vĩ vô thức muốn lùi lại, nhưng Lý Lỵ lại giữ cánh tay của cậu ta, kéo cậu ta tới trước mặt mình.
Bốn mắt nhìn nhau, hơi thở của đôi bên tiếp xúc với nhau, hơi thở của Lý Lỵ thơm ngát, mang theo mùi thơm ngọt ngấy phun vào mặt Lý Vĩ.
Lông mi dài khẽ rung, trong giọng nói có thêm vài phần thâm tình quyến luyến: "Cho nên, anh, anh lấy lý do gì giữ em lại chứ?"