Những con heo béo mập đang ăn đó đều đồng loạt dừng lại, chuồng heo to lớn im lặng tới đáng sợ, Lý Lỵ nghiêng đầu, thanh thuần lại mê hoặc.
"Anh, anh nói em biết, anh lấy lý do gì giữ em lại?"
Nói xong, cô ta lần nữa áp sát Lý Vĩ, môi đỏ gần như sắp dán lên môi của anh trai mình.
"Anh lấy lý do gì giữ em lại chứ?"
Lý Vĩ đã quên cả thở, trong mắt chỉ còn lại đôi mắt ngập tràn xuân tình của em gái mình.
Cô ta ở ngay vị trí mình dễ dàng với tới, giống như chỉ cần Lý Vĩ mở miệng, cô ta sẽ rơi vào trong tay cậu ta.
Chỉ cần cậu ta mở miệng, chỉ cần cậu ta nói, chỉ cần cậu ta...
Sức lực toàn thân Lý Vĩ giống như bị rút sạch, có một khoảnh khắc, dường như Lý Vĩ sắp từ bỏ.
Nhưng đột nhiên, Lý Vĩ nhìn thấy mình trong mắt Lý Lỵ, nhìn thấy khát vọng nồng đậm trên mặt cậu ta, cùng với dục sắc khiến người ta buồn nôn.
Vào khoảnh khắc đó, giống như một chậu nước lạnh tưới xuống, thân thể Lý Vĩ lập tức cứng ngắt, cũng không biết cậu ta lấy đâu ra sức lực, giống như phát điên đẩy em gái mình ra, loạng choạng lùi lại mấy bước, kéo dài khoảng cách giữa mình và Lý Lỵ.
Lý Lỵ khó hiểu nghiêng đầu, dường như không quá hiểu vì sao lại bị anh trai mình đối xử như vậy, cô ta vô thức muốn tới gần Lý Vĩ, nhưng vừa đi hai bước liền nghe thấy tiếng quát khàn khàn của Lý Vĩ.
"Em đừng tới đây!"
Ánh mắt Lý Vĩ nhìn Lý Lỵ giống như đang nhìn ác ma gì đó, ánh mắt của cậu ta rơi lên bộ đồ đối phương đang mặc, lúc này cậu ta mới phát hiện đồ của đối phương cũng hoàn toàn khác với bình thường.
Bộ dạng khác, quần áo khác, thái độ đối với cậu ta và mọi người cũng khác...
Đó không phải là em gái của cậu ta.
Lý Vĩ không khi nào bình tĩnh giống như bây giờ, cậu ta giơ tay lên, hung hăng vuốt mặt, sau đó dùng sức, tát mình một bạt tai.
Sức lực của cái tát này rất lớn, trực tiếp khiến cậu ta chảy máu mũi.
Nhưng Lý Vĩ lại không quan tâm, cậu ta lau bừa máu mũi của mình, gương mặt tái nhợt nhìn Lý Lỵ.
"Cô đừng qua đây, tôi không quản được cô, cô không nghe tôi, cô không phải em gái tôi, cô không phải..."
Sau khi ném lại câu nói này, Lý Vĩ không thể nào ở đây được nữa, cậu ta sợ mình tiếp tục ở lại, đại não sẽ hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ tự chủ.
Thế là sau khi bỏ lại câu nói này, Lý Vĩ chật vật quay đầu chạy đi.
Nhìn bóng lưng Lý Vĩ chật vật rời đi, Lý Lỵ lại không nhấc chân đuổi theo, cô ta cười phụt một tiếng, lắc lư đi tới hai bước.
"Anh -"
Một tiếng anh gọi đến nao lòng, Lý Vĩ sợ hãi, chân loạng choạng, trực tiếp ngã xuống đất.
Nhưng sau khi ngã xuống, cậu ta lại giãy giụa bò dậy, sau đó không quay đầu tiếp tục chạy.
Nhìn bộ dạng chật vật chạy trốn của Lý Vĩ, Lý Lỵ chỉ cảm thấy nhàm chán.
"Thật vô vị."
Lý Lỵ bật cười, xoay người đi tới bên ngoài chuồng heo.
Những con heo to béo đó nhìn thấy cô sắp đi, đồng loạt giơ chân trước gác lên lan can.
Sau khi nghe thấy động tĩnh phía sau, Lý Lỵ cũng không thèm quay đầu, xoay người rời khỏi đây.
**
Trời đã tối, nhưng Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh vẫn chưa về, Vương Quan Hữu hung hăng nốc một ly rượu, ánh mắt rơi lên người Vương Quan Thanh nằm thoi thóp trên sàn.
Hôm nay ông ta đã ngược đãi Vương Quan Thanh một ngày, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không tiêu tan được.
Đặc biệt là bây giờ, Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh vẫn chưa về, khao khát bạo ngược trong lòng ông ta cũng ngày càng lớn.
"Vương Quan Thanh, tao cần mày có ích gì?"
Vương Quan Hữu nốc một ngụm rượu, nét mặt ngập tràn hung ác.
Vương Quan Thanh giống như một bãi bùn nằm xụi lơ trên sàn cử động ngón tay, sau đó gắng gượng bò dậy.
Chỉ là một động tác đơn giản, Vương Quan Thanh lại làm vô cùng gian nan, đợi sau khi đứng dậy, mồ hôi lạnh dọc theo trán không ngừng chảy xuống.
Bà ta thở hồng hộc, lẩm bẩm nói: "Anh, có người tới rồi."
Vương Quan Hữu lạnh mặt nhìn Vương Quan Thanh: "Mày nói bậy cái gì?"
Lúc này mặt của Vương Quan Thanh đã sưng đỏ thê thảm, hoàn toàn không nhìn ra dáng hình trước đây của bà ta.
"Em nói, có người tới rồi."