Mấy ngày nay cũng không biết là xảy ra chuyện gì, luôn không có người mới đến, tâm trạng Vương Quan Hữu cứ mãi không tốt, hôm nay sau khi đánh Vương Quan Thanh một trận tơi bời thì cuối cùng tâm trạng đã đỡ căng thẳng không ít.
Y thở hắt ra một hơi, dời ánh mắt, lại đặt nó vào người Vương Quan Thanh.
Lúc này Vương Quan Thanh đã bò dậy từ dưới đất, vốn dĩ bà muốn đứng lên, nhưng trong nháy mắt ánh mắt Vương Quan Hữu đặt lên người bà, Vương Quan Thanh chỉ cảm thấy mình giống như đã bị dã thú để mắt tới, không còn nhúc nhích.
Bà cúi đầu thật thấp, lời dư thừa một lời cũng không dám nói, nhưng thân thể run rẩy đã tiết lộ sự sợ hãi cực kỳ nhiều của bà.
Vương Quan Hữu nhìn thấy Vương Quan Thanh thế này, lập tức cảm thấy có chút không thú vị: "Được rồi, giày vò cả một ngày, mày trở về đi, tiếp tục ở chỗ này cũng vô dụng, nhìn còn thấy chướng mắt."
Vương Quan Hữu phất phất tay với Vương Quan Thanh giống như đuổi ruồi, ra hiệu bà mau đi đi.
Vương Quan Thanh giãy giụa muốn đứng lên, nhưng không hiểu sao trong người chẳng có chút sức lực nào, vùng vẫy hồi lâu cũng chỉ là nhúc nhích nhẹ mấy lần mà thôi.
Sau khi thấy cảnh này, đôi mắt Vương Quan Hữu híp lại, trong mắt của y hiện lên hào quang màu đỏ nhàn nhạt , sau đó y đứng thẳng người, chậm rãi ung dung đi đến trước mặt Vương Quan Thanh.
Phát hiện y đang tới gần mình, Vương Quan Thanh lại giãy giụa, nhưng mà Vương Quan Hữu lại bỗng nhiên đạp vào ngực của bà.
Vương Quan Thanh không tránh kịp, nặng nề ngã xuống đất, trái tim bà vô cùng đau đớn, khuôn mặt méo mó, nhìn rất đáng sợ.
Vương Quan Hữu giẫm một cước xuống mặt bà, giọng nói lạnh như băng, không nghe ra chút tình cảm nào.
"Mày, sớm thôi sẽ không còn hữu dụng."
Ánh mắt Vương Quan Hữu nhìn em gái mình giống như là đang nhìn rác rưởi, đế giày cứng rắn chèn ép khuôn mặt của bà, để lại vết đỏ nặng nề.
Vương Quan Thanh đau tới mức run rẩy cả người, nhưng lại không có nổi chút sức nào gạt chân của y ra, trên thực tế, cho dù Vương Quan Thanh có sức cũng không dám mạo phạm Vương Quan Hữu. Cho nên bà chỉ có thể cưỡng ép nhẫn nhịn, bất kể Vương Quan Hữu tra tấn bà như thế nào thì bà cũng chỉ có thể nhẫn nhịn chịu tra tấn của đối phương.
Qua một lúc lâu sau, y giống như đã hoàn toàn mất đi hứng thú, từ bỏ việc tra tấn Vương Quan Thanh. Sau khi đá Vương Quan Thanh thêm một cước, Vương Quan Hữu đứng lên.
"Cút đi, làm tốt chuyện của mày đi, đừng để tao lại bắt được cái thóp của mày."
Nói xong, y đá mạnh Vương Quan Thanh mấy phát, bà lăn dài đến cửa, thân thể đụng vào cánh cửa, lúc này khó khăn lắm mới ngừng lại.
Bà vịn cánh cửa bò lên, không dám nói cái gì với đối phương, đẩy cửa ra đi ra ngoài.
Sau khi thấy bà rời đi, Vương Quan Hữu đột nhiên cảm thấy có chút cáu kỉnh, y đá vách tường một cước, sau đó phủi hết tất cả chai rượu trang trí ở trên bàn xuống đất.
Chai rượu rơi xuống đất, vỡ nát, phiền muộn trong lòng của y rốt cuộc đã giảm đi không ít, Vương Quan Hữu chậm rãi đi tới cửa sổ, tiếp tục nhìn về phía vị trí nhà trệt ký túc xá.
Đèn đuốc màu quýt ở bên đó giống như một kiểu an ủi, khiến cảm xúc nôn nóng của anh ta chậm rãi bình tĩnh xuống.
Sau khi hít sâu vài hơi, Vương Quan Hữu dần dần bình tĩnh lại, cảm xúc sôi sùng sục trước đó cũng gần như bình tĩnh, Vương Quan Hữu quay đầu, nhìn thoáng qua mặt sàn đang bừa bộn, lảo đảo đi vào trong phòng.
Về phần Vương Quan Thanh, sau khi rời khỏi phòng của anh trai mình, bà giống như là cá sắp bị phơi khô trên bờ, cuối cùng đã có thể trở về trong nước.
Bà tham lam hô hấp từng hơi từng hơi, xong xuôi mới cảm thấy mình lại tái sinh lần nữa.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, bóng đêm tối nay cũng không tốt, trên trời không có ngôi sao, cũng không có trăng sáng, những kiến trúc chung quanh đứng sừng sững trong bóng đêm, trông như những con quái thú có hình thù quái lạ.
Ban ngày xưởng đóng giày trông vẫn rất bình thường, nhưng khi vào đêm, xưởng đóng giày dường như cũng thay đổi thành một dáng vẻ khác.
Vương Quan Hữu chán ghét bóng đêm, trước đây y không phải như vậy, nhưng từ sau khi Vương Kiến Châu chết, y lên làm trưởng xưởng xưởng đóng giày, y đã trở nên càng lúc càng giống Vương Kiến Châu.
Tính tình của y trở nên càng ngày càng nóng nảy, càng ngày càng không nghe lọt tai lời người ngoài, hơn nữa tần suất y bạo lực với bà cũng càng ngày càng cao.