Vương Quan Thanh rất sợ hãi, thế nhưng mỗi khi mình sinh ra suy nghĩ muốn trốn thoát lại như có vô số côn trùng đang gặm nuốt thân thể của bà, cảm giác đau đớn đó gần như đã bức điên bà, khiến cho bà không dám sinh ra cách suy nghĩ quá phận nào.
Sắc trời đã tối thế này, bà nên trở về nhà đi nghỉ ngơi rồi... Không được, bà còn chưa nấu cơm cho hai đứa bé kia mà, hai đứa bé Vĩ và Lỵ còn đang chờ bà mà.
Trong đầu Vương Quan Thanh giống như có vật gì đang kêu gào điên cuồng, bà chỉ cảm thấy đầu của mình rất đau, vươn tay xoa xoa da đầu của mình, ở trong phần da đầu được tóc phủ che lại giống như có thứ gì đang ngọ nguậy.
Tay của bà vừa mới chạm vào da đầu của mình, sau khi cảm thấy da đầu gồ ghề nhấp nhô, bà rùng mình một cái, vội vàng hạ tay xuống.
"Lỵ còn chưa ăn cơm chiều, Vĩ cũng chưa ăn cơm chiều, tôi phải đi làm cơm, đúng, đi làm cơm..."
Lúc này dáng vẻ của Vương Quan Thanh nhìn cực kỳ chật vật, nhưng bà đã không màng được gì khác, chỉ muốn nhanh chóng nấu cơm cho bọn nhỏ nhà mình.
Xưởng đóng giày nhà họ Vương chiếm diện tích rất lớn, chỗ ở của bọn họ không cùng một mảnh đất, khoảng cách cách nhau không được xem là gần, ngược lại cũng không được xem là xa xôi.
Mặc dù hai nhà ở cùng một nhà máy, nhưng thật ra sau khi cửa đóng then cài cũng là cuộc sống của riêng mỗi gia đình.
Tứ Hợp Viện nho nhỏ chính là chỗ ở của một nhà bọn họ, vào giờ này, theo lý mà nói Lý Vĩ và Lý Lỵ đều đã trở về rồ. Nhưng lúc Vương Quan Thanh trở về, cách một hàng rào cửa nhìn vào thì bà lại phát hiện trong sân yên tĩnh, không có ánh đèn, cũng không có tiếng người.
Đứng tại cửa nhà, trong lòng Vương Quan Thanh sinh ra nỗi bất an rất mạnh, hai cái chân của bà giống như đã cắm rễ, đâm vững xuống đất, khiến cả người bà không thể động đậy.
Rõ ràng, rõ ràng đáng lẽ là ở nhà, vì sao tất cả bọn họ đều không có ở nhà chứ?
Còn có đèn sáng lên bên nhà trệt, bà vẫn luôn ở với Vương Quan Hữu, là ai đưa bọn họ đến bên nhà trệt kia?
Đủ loại suy nghĩ tràn ngập trong đầu Vương Quan Thanh, bà cảm thấy đầu của mình giống như sắp nổ tung, cảm giác đau đớn nhè nhẹ trải khắp toàn thân, loại cảm giác giống như bị vô số côn trùng nhỏ gặm nuốt lại ập tới.
Vốn dĩ bà đang ráng chống đỡ, nhưng bây giờ, bà cảm thấy bà không thể khống chế thân thể của mình và linh hồn, thân thể Vương Quan Thanh lung lay, nặng nề ngã xuống đất.
Đau quá...
Loại cảm giác đau đớn như bị muôn vàn côn trùng gặm nuốt càng ngày càng nghiêm trọng, bà muốn mở miệng la lên, nhưng sau khi miệng há ra thì lại không phát ra được chút xíu tiếng nói nào.
Ngay lúc Vương Quan Thanh đau đến toàn thân run rẩy, la lên những tiếng kêu thảm trong im lặng, một bóng người yểu điệu chậm rãi đi về phía bên này.
Dường như bóng đêm đã hòa thành một thể với cô ta, cô ta đạp bước trong đêm tối, chậm rãi đi tới bên người Vương Quan Thanh.
Lúc này Vương Quan Thanh đã đau tới mức sắp mất đi ý thức, sau khi cảm nhận có người đến, bà vô thức vươn tay ra, nắm cổ chân của đối phương.
"Cứu với..."
Bà kêu gào trong im lặng, cho là mình đã dùng hết toàn lực nhưng theo sự quan sát của người bên ngoài thì bà không có phát ra chút xíu âm thanh nào.
Người bị Vương Quan Thanh tóm chân đã dừng bước, cô ta ngồi xổm xuống, cười híp mắt nhìn về phía Vương Quan Thanh.
"Mẹ ơi, sao mẹ lại thành ra thế này?"
Mặt của người kia phá tan màn đêm, xuất hiện ở trước mặt Vương Quan Thanh, bà hít vào một hơi, cảm giác đau đớn trên người đột nhiên rút đi như sóng lùi về biển.
"Con... Sao có thể... con... sao lại là con?"
Bà run run rẩy rẩy vươn tay, muốn đụng vào mặt Lý Lỵ, nhưng vết bẩn trên tay bà lại làm cho đối phương bộc lộ sự căm ghét rõ rệt trên khuôn mặt.
"Đừng chạm vào tôi."
Nói xong, Lý Lỵ nắm mái tóc dài của Vương Quan Thanh, ngâm nga bài hát và kéo bà vào trong phòng.
Vương Quan Thanh tốn công giãy giụa lại phát hiện mình hoàn toàn không thể thoát nổi, bà định bụng sẽ kêu la thật to, nhưng miệng lại bị một sức mạnh không biết tên bịt kín, không thể phát ra tiếng nói nào.
Sức lạnh trên người đang nhanh chóng cạn kiệt, còn bà thì bị Lý Lỵ kéo vào trong tiểu viện đang được lấp đầy bởi tiếng nói nói cười cười.
Bóng đêm hình như đã càng tối, trong tiểu viện đã chiếu sáng ánh đèn, bóng đêm sền sệt giống như thực thể, vọt mạnh về phía căn phòng sáng đèn.