Lúc dao chặt xương ma sát, vang lên những tiếng xoạt xoạt xoạt, đao chặt xuống thớt, vang lên những tiếng trầm đục bịch bịch bịch.
Sợ hãi, tuyệt vọng, đau khổ, oán hận...
Vô số cảm xúc phức tạp trộn lẫn vào nhau, tạo thành một sức mạnh khổng lồ, bị Lý Lỵ hấp thu.
Dường như cô ta càng trở nên xinh đẹp hơn, vốn dĩ chỉ là nét đẹp phổ thông bình thường, tại thời khắc này lại toát ra vẻ mỹ lệ không gì sánh nổi, giống như là đóa anh túc đang nở rộ diễm lệ cực hạn, hoa đẹp tới mức rung động lòng người nhưng lại mang theo độc tố trí mạng.
Đôi mắt trì trệ của Vương Quan Thanh dần dần khôi phục tỉnh táo, khi thấy dáng vẻ của con gái mình, dường như Vương Quan Thanh đã đoán được cái gì.
"Người bên trong nhà trệt là con mang vào."
Bà dùng giọng khẳng định, Vương Quan Thanh tin chắc chính là đứa con gái xinh đẹp vô cùng trước mặt mình đã dẫn người vào trong xưởng.
Lý Lỵ ngồi xổm xuống, có chút hào hứng thưởng thức dáng vẻ nhếch nhác của Vương Quan Thanh.
Trong trí nhớ của cô ta, Vương Quan Thanh luôn xinh đẹp, cho dù mặc vải thô áo gai, làm công việc vụn vặt thì bà vẫn xinh đẹp.
Nói không ngoa, nếu như dựa theo dáng vẻ trong quá khứ của Vương Quan Thanh, nếu như bà muốn đi làm minh tinh thì dường như cũng rất dễ dàng. Dù sao bà đẹp, đẹp đến mức rất riêng biệt, dù đã sinh hai đứa bé thì cũng vẫn giống như thiếu nữ. Trước đó Lý Lỵ đã từng nảy sinh hoài nghi vô số lần, cảm thấy mình không phải con của Vương Quan Thanh. Bởi vì, Vương Quan Thanh quá đẹp, gương mặt của cô ta thì bình thường, thậm chí được gọi là xấu xí, gương mặt của cô ta không hề có chút tương đồng nào với Vương Quan Thanh, cũng không giống cha của mình.
Nghĩ như vậy, cô ta đột nhiên giơ tay lên, sờ vào da thịt rất mịn màng của mình, nghĩ đến gương mặt vừa mới nhìn thấy trong gương, Lý Lỵ chợt nở nụ cười.
"Hóa ra là vậy..."
"Trước đó con còn cảm thấy con không giống mẹ, cảm thấy con là đứa bé nhặt bên ngoài, nhưng hiện tại xem ra, con vẫn rất giống với mẹ."
Cô ta yêu thích không buông tay khuôn mặt của mình, vuốt ve gương mặt của mình không ngừng, nói tiếp: "Mẹ ơi, vì sao mẹ không sớm nói cho con biết bí mật này chứ?"
Lý Lỵ ngoẹo đầu nhìn Vương Quan Thanh nằm trên mặt đất không thể động đậy, ưu thương thở dài một hơi: "Vì sao mẹ không nói cho con biết sớm chút chứ?"
"Con của quá khứ xấu như vậy, rõ ràng mẹ có biện pháp khiến con trở nên xinh đẹp, vì sao không chịu chứ?"
Trước đó Lý Lỵ vẫn không rõ, nhưng bây giờ nhìn khuôn mặt trở nên bình thường xấu xí của Vương Quan Thanh, cô ta chợt hiểu ra.
"Là thế này à..."
"Có phải cho người được cứu về ăn chân giò heo là có thể khiến con thay đổi hay không?"
"Khó trách mẹ chỉ dạy con làm chân giò heo, nhưng lại không muốn để con được tự do vẫy vùng..."
Mọi chuyện đều có dấu vết để lần theo, trước đây Vương Quan Thanh dạy cho Lý Lỵ làm chân giò heo, nhưng từ trước đến nay không cho cô ta đưa người được cứu về ăn. Vương Quan Thanh còn khiến Lý Lỵ cách xa những người được cứu về, không muốn cô ở chung với bọn họ.
Rất nhiều chuyện mà trước đây không thể lý giải vào khoảnh khắc này đều đã có đáp án, cô ta thở dài một hơi, sâu xa nói.
"Hóa ra là thế này..."
Hóa ra mỹ mạo có thể chuyển dời, hai người họ là mẹ con nhưng cũng là đối thủ cạnh tranh, mẹ đẹp, con gái phải xấu xí, con gái đẹp, mẹ phải xấu xí.
Giữa bọn họ, chỉ có một người có thể duy trì dáng vẻ xinh đẹp.
Lý Lỵ đã mài xong dao chặt xương, cô ta chặt tách ra mấy cái chân giò heo, tiện tay ném vào trong nồi, sau đó lại cầm một nắm thảo dược màu đen, tản ra mùi hương thảo dược bỏ vào trong nồi lớn. Rất nhanh nồi canh đã sôi lên, chân giò heo đang nổi lên xuống trong làn nước cuồn cuộn trong nồi đun nước lớn, mùi thơm mê người đang liên tục bay tỏa khắp cả căn phòng.
Lý Lỵ hít sâu một hơi, như bị mùi thơm này hấp dẫn, sau đó cô ta lại mở mắt, ngoẹo đầu nhìn về phía Vương Quan Thanh giãy giụa muốn bò dậy trên mặt đất, vẻ mặt bộc lộ sự khó hiểu.
"Con thấy rất kỳ lạ."
Cô ta nói, rút dao chặt xương đang đặt trên thớt, sau đó đi từng bước một tới chỗ Vương Quan Thanh.
"Nếu mẹ có biện pháp tốt như vậy, vì sao xưa giờ không nói cho con biết chứ? Cứ để con gái mẹ duy trì dáng vẻ xấu xí, mẹ rất vui vẻ sao?"
Cô ta không rõ, rõ ràng có biện pháp có thể khiến cho mình trở nên xinh đẹp, rõ ràng chỉ cần cứu người một lần, chỉ cần làm một bữa chân giò heo cho bọn họ là được, vì sao mẹ không đồng ý chứ?
"Mẹ, con rất muốn để mạng lại cho mẹ, chỉ là đáng tiếc, hình như giữa chúng ta chỉ có thể giữ lại một người thì phải."
Lúc nhìn mẹ của mình, trong mắt Lý Lỵ không còn tí ti tình nghĩa nào, giọng nói của cô ta rất dịu dàng, nhưng động tác trên tay cũng rất vô tình.