Lý Lỵ nắm tóc Vương Quan Thanh, nhấc bổng cả người bà lên, làm lộ chiếc cổ mảnh khảnh của Vương Quan Thanh.
Trong quá khứ làn da của bà rất nhẵn mịn, như trứng gà bóc, nhưng lúc này, sau khi rút đi vẻ đẹp mà bà không nên có, làn da ở cổ bà rất chảy xệ, vằn cổ rất sâu, bên trên bề mặt da rải rác vằn màu vàng nâu.
Dao chặt xương của Lý Lỵ đã đặt ở trên cổ Vương Quan Thanh, cô ta mài lưỡi đao rất sắc bén, chỉ là một động tác nhẹ nhàng nhưng cổ của Vương Quan Thanh đã rỉ ra không ít giọt máu. Vương Quan Thanh đau tới nỗi mặt vặn vẹo, bà hít vào một hơi, không thể tin nhìn về phía con gái của mình, dường như không thể tin cô ta sẽ thật sự ra tay với mình.
Lý Lỵ thở dài một hơi, giọng nói dễ nghe như là tiếng chim hoàng oanh: "Mẹ, mẹ đang hi vọng xa vời gì thế? Mẹ biết rất rõ ràng, thứ mà mẹ vì sắc đẹp có thể bỏ qua, con cũng có thể bỏ qua giống vậy, con là con gái của mẹ, trò giỏi hơn thầy, không phải sao?"
Nước mắt đã dâng lên trong mắt Vương Quan Thanh, bà nghẹn ngào nói: "Lý Lỵ, tại sao con phải đối xử với mẹ như vậy?"
Cô ta là con gái của mình mà, là đứa con gái mình hoài thai mười tháng sinh ra, vì đứa con gái này, bà trả giá rất rất nhiều, bà không tin con gái mình sẽ đối xử như vậy với bà.
Bà không tin...
"Hì hì hì hì hì hì..."
Tiếng cười quái dị phát ra từ trong miệng Lý Lỵ, cô ta hơi hào hứng nhìn Vương Quan Thanh, không rõ vì sao bà lại hỏi ra câu hỏi buồn cười này.
"Lý Nam Hà, cha của con, ông ấy còn là người chồng chung chăn chung gối với mẹ, mẹ đối xử với ông ấy có hạ thủ lưu tình à?"
Lúc trở nên càng ngày càng xinh đẹp, trong đầu Lý Lỵ cũng xuất hiện rất nhiều ký ức không thuộc về cô ta, mà có một phần ký ức là thuộc về Vương Quan Thanh. Lý Lỵ vẫn cho là cha của mình mất tích, thế nhưng từ trước đến nay cô ta chưa từng ngờ rằng, cha không có mất tích, thậm chí từ đầu đến cuối cha không hề rời khỏi xưởng đóng giày nhà họ Vương.
"Mẹ, cha chỉ là muốn rời khỏi đây mà thôi, ông ấy không phải là rời đi một mình, mà là mang theo chúng ta cùng đi... Ông ấy đã làm sai điều gì?"
Lời chất vấn của Lý Lỵ khiến Vương Quan Thanh trợn mắt, cùng lúc đó, bà cũng biết, Lý Lỵ đã biết tất cả rồi.
Nhìn Lý Lỵ cười tủm tỉm chất vấn mình, ký ức Vương Quan Thanh trở về một năm trước.
Thật ra Lý Nam Hà chưa bao giờ tiếp xúc đến chân tướng của xưởng đóng giày nhà họ Vương, ông ấy kết hôn với Vương Quan Thanh hai mươi năm rồi, vì Vương Quan Thanh, ông ấy luôn cam tâm tình nguyện ở lại xưởng đóng giày, sinh con dưỡng cái cùng bà. Vương Quan Thanh có rất nhiều điều quái lạ, nhưng Lý Nam Hà đều bao dung tất cả, đồng thời chưa hề chất vấn.
Lý Nam Hà là một người rất hiền lành, ông ấy làm người trung thực, an phận, từ trước đến nay chưa từng có nhiều lòng tò mò, ông ấy nghĩ rất đơn giản, đó là nuôi lớn hai đứa bé cùng Vương Quan Thanh.
Nhưng tất cả đã thay đổi bắt đầu từ khi Lý Nam Hà phát hiện bí mật của xưởng đóng giày. Chân tướng khiến Lý Nam Hà rất khó tiếp nhận, ông ấy cho là vợ mình cũng là người bị hại, cho nên đã năn nỉ vợ cùng rời đi.
"Quan Thanh, chúng ta rời khỏi nơi này đi, nơi này không phải nơi tốt đẹp gì dành cho chúng ta, chúng ta mang theo con cái rời khỏi nơi này. Quan Thanh, em đồng ý với anh có được không?"
Đêm hôm đó, Lý Vĩ dẫn theo Lý Lỵ đi ra ngoài, trong nhà chỉ còn lại hai người Lý Nam Hà và Vương Quan Thanh, Vương Quan Thanh vừa đi đưa chân giò heo cho mấy kẻ lang thang được cứu về đã bị Lý Nam Hà tóm lại.
Lý Nam Hà ôm Vương Quan Thanh, nói cảnh tượng mình nhìn thấy một cách lộn xộn.
"Quan Thanh, nơi này chúng ta không thể tiếp tục ở lại, em đi cùng anh có được không?"
Vương Quan Thanh nhìn bản thân trong hồi ức của mình, dường như bà cũng bị hù dọa, sau khi nghe hết bí mật Lý Nam Hà nói, bà cũng bị hoảng hồn mặt trắng bệnh.
"Quan Thanh, em đừng sợ, anh sẽ bảo vệ em, thừa dịp anh trai còn chưa phát hiện anh nhìn thấy, chúng ta cùng đi..."
"Lý Vĩ và Lý Lỵ có điện thoại, chờ sau khi chúng ta đi sẽ liên hệ bọn nhỏ, bảo bọn nhỏ đừng quay lại..."
"Quan Thanh, chúng ta có tay có chân, rời khỏi nơi này chúng ta vẫn có thể sống cuộc sống tốt, em đừng sợ, anh sẽ để em và bọn nhỏ được sống cuộc sống tốt..."
Lý Nam Hà cứ ngỡ mình đã thuyết phục Vương Quan Thanh thành công, khi ông ấy không hề phòng bị xoay người sang chỗ khác, Vương Quan Thanh lặng lẽ sờ vào dao chặt xương.