Đau đớn trên thân thể vẫn thua rất rất xa đau đớn trong tim, hóa ra lúc ấy Lý Nam Hà có cảm giác thế này.
Vương Quan Thanh đột nhiên nở nụ cười, quả nhiên thiên đạo luân hồi, báo ứng xác đáng, mọi thứ bà làm, sớm muộn cũng có một ngày sẽ hồi báo lên người mình.
"Mẹ không có lời nào để nói."
Vương Quan Thanh nhắm mắt lại , chờ đợi trừng phạt giáng xuống.
Lý Nam Hà yêu bà như vậy, lúc ấy bà cũng không chút do dự ra tay, bà đã từng không nương tay, sao bà còn trông cậy vào Lý Lỵ sẽ nương tay với mình chứ?
Khó trách thân thể của bà lại đột nhiên trở nên đau như vậy, thì ra là sự chuyển nhượng quyền lợi, con gái của bà cuối cùng không có trốn qua, kế thừa tất cả cả bà một cách hoàn mỹ.
Trong lúc ngẩn ngơ, trí nhớ của bà dường như đã về năm bà mười lăm tuổi, lúc ấy hình như bà cũng tóm mẹ của mình giống như bây giờ.
Mẹ bà là bị cha của bà giao vào trong tay bà.
"Bà ta đã già yếu, không còn tác dụng, để bà ta đốt cháy nốt chút năng lượng ít ỏi đi."
"Quan Thanh, cha tin con, sẽ sẽ không khiến cho cha thất vọng."
Mẹ bà của hơn hai mươi năm trước, Lý Nam Hà của một năm trước, dáng vẻ của bọn họ luân phiên hiện lên trong đầu Vương Quan Thanh.
Hóa ra, đây chính là truyền thừa, bà tiếp nhận cái gánh này lâu như vậy, hiện tại cuối cùng đã có thể buông xuống.
Lý Lỵ nhìn dáng vẻ hiện tại của Vương Quan Thanh, tay cầm dao chặt xương run nhè nhẹ.
Một người giấy nhỏ lớn chừng bàn tay dán sau gáy cô ta, hào quang màu vàng lấm ta lấm tấm hòa nhập vào trong thân thể của cô ta. Đợi đến khi toàn bộ người giấy nhỏ đã hóa thành hào quang màu vàng kim nhập vào trong thân thể Lý Lỵ, tay cầm dao chặt xương của cô ta đột nhiên hạ xuống.
Chỉ nghe thấy tiếng loảng xoảng vang lên, dao chặt xương ngã xuống đất, cô ta không thể tin mà trừng lớn mắt, nhìn vết thương trên cổ của mẹ mình, Lý Lỵ kêu lên tiếng kêu đặc biệt thê lương.
"A!"
Cô ta không biết hết thảy vì sao mọi chuyện lại thành thế này, cô ta chỉ biết là, đây không phải do cô ta làm.
Đây chính là mẹ của cô ta, sao cô có thể tổn thương mẹ mình?
"Xin lỗi, mẹ, xin lỗi, con không nên làm như vậy, xin lỗi..."
Sau khi nói xin lỗi một cách lộn xộn, cô ta không màng được gì khác, hoảng hốt chạy ra ngoài phòng.
Mùi thơm vô cùng nồng đậm trong phòng vào giờ phút này dường như đã biến thành bùa đòi mạng, Lý Lỵ vừa nghĩ tới mình suýt chút nữa là điên lên, làm ra chuyện điên khùng đó, lập tức hét khàn giọng chạy ra ngoài.
Vương Quan Thanh mở mắt, vừa hay nhìn thấy bóng lưng con gái của mình bất chấp chạy đi, bà ngây ngẩn cả người, khó hiểu nhìn về phía người đang thét chói tai đã chạy xa. Nếu như không phải bởi vì có cảm giác đau đớn trên cổ và mùi máu tươi không thể coi nhẹ thì bà nhất định sẽ tưởng như những thứ diễn ra vừa rồi chỉ là một cơn ảo giác.
Rõ ràng nghi thức giao nhận đã bắt đầu, cái chết của bà chính là một bước cuối cùng hoàn thành nghi thức, giết bà, sức mạnh sẽ chuyển dời triệt để. Bà đã từng định thay đổi kết cục này, cố gắng kéo dài tới khi Lý Lỵ mười bảy tuổi, cuối cùng vẫn không kéo dài được. Bà cho là mình đã lâm vào tuyệt cảnh, mọi thứ đều sẽ đi theo quỹ đạo cố định, số mệnh của người đi vào nhà họ Vương đã sớm viết sẵn.
Thế nhưng Lý Lỵ thế mà chạy đi.
Trở về từ cõi chết, Vương Quan Thanh bụm vết thương trên cổ mình, lảo đảo về trong phòng ngủ của mình.
Vương Quan Thanh tìm hòm thuốc, xử lý vết thương trên cổ.
Sâu kiến còn sống tạm bợ, huống chi là người chứ?
Trước đó Vương Quan Thanh cảm thấy vận mệnh đã định sẵn, bất kể bà giãy giụa như thế nào thì cũng không thể thoát khỏi gông cùm xiềng xích của vận mệnh. Thế nhưng giờ này phút này, Vương Quan Thanh lại cảm nhận rõ ràng số mệnh của người nhà họ Vương đã xuất hiện sai lệch.
Có lẽ là lúc Vương Kiến Châu và Thái A Muội chết đi, vận mệnh đã xảy ra thay đổi, bà cho là mình không né tránh được, nào ngờ cuối cùng vậy mà tình thế xoay chuyển, xuất hiện một chút hi vọng sống.
Bà nghiệp chướng nặng nề, không thể trốn thoát, nhưng ít ra con của bà, có lẽ có một cơ hội.
****
Trong túc xá nhà trệt, Trần Tiểu Sinh nhìn Bạch Trân Trân lấy ra một người giấy nhỏ, đặt ở trên giường.
Cô tập trung tinh thần nhìn người giấy nhỏ đang động đậy không ngừng, cầm bút tô tô vẽ vẽ vào trong quyển tập, không biết đang ghi chép cái gì.
Trần Tiểu Sinh cảm thấy đầu óc của mình đã hoàn toàn không đủ dùng, anh ta ngơ ngác nhìn người giấy nhỏ đi tới đi lui trên giường, vẻ không hiểu trên mặt càng ngày càng nhiều.
"Sư phụ, sư phụ làm vậy là có dắt theo một con quỷ sao?"
Có lẽ là trong người người giấy nhỏ có quỷ mới có thể nhúc nhích, sư phụ thế này là đã mang Vương Lệ Mai hoặc là Lý Kim Thọ đến rồi à?