Động tác trên tay của Bạch Trân Trân không nghỉ, cũng không ngẩng đầu lên, nói: "Anh nhìn là được, đừng phát biểu, không cần nói gì cả."
Vốn dĩ Trần Tiểu Sinh có một bụng nghi vấn, nhưng Bạch Trân Trân đã nói như vậy rồi, Trần Tiểu Sinh đành phải ngậm miệng lại, không hó hé tiếng nào.
Những chuyện sau đó tựa như là một vở kịch không lời, Trần Tiểu Sinh nhìn người giấy nhỏ xoay quanh khắp nơi, sau đó tựa như là phân thân, phân ra một người giấy nhỏ mới.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Không phải chứ, sư phụ vào lúc anh ta không hay biết rốt cuộc đã học được bao nhiêu Huyền Thuật thế? Sao loại Huyền Thuật người giấy nhỏ một phân thành hai này anh ta từ trước đến nay chưa từng thấy?
Cái này vẫn chưa phải điều khiến Trần Tiểu Sinh khiếp sợ nhất, điều khiến anh ta càng thêm khiếp sợ là kia hai người giấy nhỏ hình như còn giao lưu, chỉ là lời bọn nó nói anh ta nghe không hiểu. Lại sau đó, hai người giấy này nhỏ này làm hàng loạt động tác quyến rũ người khác, sau đó người giấy nhỏ ban đầu và người giấy nhỏ phân thân đã tách ra.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Người giấy nhỏ kia tiếp tục giống như con ruồi không có đầu xoay lòng vòng khắp nơi, về sau sau khi đã đến một vị trí, người giấy nhỏ dừng bước, lại phân thành một người giấy nhỏ mới.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Lần này điều khiến Trần Tiểu Sinh càng khiếp sợ hơn chính là sau khi người giấy nhỏ mới vừa chia ra, trong tay hai người giấy nhỏ này đã có thêm món đồ.
Sau khi Trần Tiểu Sinh thấy tuồng kịch của hai người giấy nhỏ thì ngạc nhiên đến độ miệng sắp không khép được.
Không phải chứ, rốt cuộc là chỗ nào xảy ra vấn đề, sao giống như sự việc đã chạy thần tốc sang phương hướng mà anh ta hoàn toàn không ngờ tới rồi?
"Sư phụ, sư phụ có chắc không nhét quỷ hồn vào trong thân thể người giấy nhỏ?"
Trần Tiểu Sinh thật sự không ức chế nổi lòng hiếu kỳ của mình, không nhịn được mở miệng hỏi một câu.
Bạch Trân Trân chỉ ngẩng đầu nhìn Trần Tiểu Sinh một cái, nhưng không nói gì.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Thắc mắc không có người giải đáp, Trần Tiểu Sinh lòng nóng như lửa đốt, chờ sau khi một đợt vở kịch của người giấy nhỏ mới diễn xong, anh ta không chắc chắn hỏi một câu.
"Vừa rồi có phải người giấy nhỏ đó muốn giết một người giấy nhỏ khác không?"
Anh ta nghe không hiểu đối thoại, nhưng có thể thấy rõ ràng động tác, ngay từ đầu người giấy nhỏ được tách ra muốn giết người giấy nhỏ được tách ra cuối cùng.
Chỉ là cuối cùng không biết chuyện gì xảy ra, người giấy nhỏ ban đầu chạy, không có làm tổn thương người giấy nhỏ được tách ra.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Sao kịch bản này lên xuống, gay cấn thế?
Trần Tiểu Sinh cảm thấy cả người mình sắp hết nhịn nổi rồi. Khiến anh ta càng thêm không nhịn nổi là toàn bộ hành trình anh ta chỉ là một người hóng hớt, nhưng Bạch Trân Trân lại giống như nhìn hiểu, đã viết không ít nội dung lên trên tập.
Trần Tiểu Sinh len lén liếc một cái, lại phát hiện những thứ viết trong sách rất lộn xộn, người bình thường hoàn toàn là nhìn không hiểu Bạch Trân Trân đã viết thứ gì.
Trần Tiểu Sinh là người bình thường: "..."
Những thứ đó rốt cuộc là cái quái gì?
Rất nhanh ba người giấy đã biến mất không còn sót lại gì, Bạch Trân Trân cũng cất quyển tập nhỏ, sau khi xong xuôi, cửa phòng đang đóng chặt bỗng nhiên bị người ta từ bên ngoài đẩy ra.
Lý Lỵ từ bên ngoài xông vào, sau khi đôi mắt đảo qua hai người trong phòng, gương mặt của cô ta nhăn nhó, như thể trong lòng đang có một trận chiến ác liệt.
"Đi, bọn mày đều đi hết cho tao, nơi này không có liên quan đến bọn mày, tao không muốn giữ bọn mày lại nữa, tất cả bọn mày đi hết cho tao!"
Lúc này Lý Lỵ đã hoàn toàn không khống chế nổi cảm xúc của mình nữa, lún vào trong trạng thái điên cuồng.
Trong đầu luôn luôn có hai tiếng nói đang nắm kéo, hai tiếng nói có ý đồ khống chế tư tưởng của Lý Lỵ, khiến cô ta làm theo lời bọn chúng.
Trong đầu đột nhiên có thêm tiếng nói không thuộc về mình, những giọng nói này khiến Lý Lỵ hoàn toàn không có cách nào chịu đựng, cô ta bụm đầu ngồi xổm xuống, trong miệng kêu lên những tiếng thảm thiết tiếng sau cao hơn tiếng trước.
Trần Tiểu Sinh thấy thế, vội vàng kéo Bạch Trân Trân lui về phía sau mấy bước.
"Sư phụ, hình như cô ta bất chợt nổi khùng rồi, chúng ta cách xa cô ta một chút..."
Tên này sợ không phải là bị điên rồi chứ, cách xa một chút, tránh cho bị cô ta làm bị thương.