Nhưng Bạch Trân Trân lại hất tay của Trần Tiểu Sinh ra, nhấc bước đi tới trước mặt Lý Lỵ.
Lúc này, Lý Lỵ đang ôm đầu gào thét, hiển nhiên cô ta đã đau đớn tới cực điểm, nếu không phải như vậy, cũng sẽ không phát ra âm thanh kiểu này.
Bạch Trân Trân nhìn cô ta, giơ tay đặt lên trán của Lý Lỵ.
Ánh sáng màu vàng nhạt ẩn vào trong đầu của Lý Lỵ, thân thể vốn cứng ngắt của cô ta dần thả lỏng, biểu cảm đau đớn ban đầu cũng dần khôi phục bình thường.
Lúc này Bạch Trân Trân mới lấy tay ra khỏi đầu cô ta, thân thể Lý Lỵ mềm nhũn, ngồi xụi lơ trên đất.
Bạch Trân Trân đỡ cô ta dậy, sắp xếp cô ta ngồi xuống giường.
Trần Tiểu Sinh nhìn Bạch Trân Trân, lại nhìn Lý Lỵ, chỉ cảm thấy đầu mình có hơi không vận chuyển kịp, luôn cảm thấy rõ ràng anh ta tham gia vào cả quá trình, nhưng lại giống như thiếu rất nhiều ký ức.
Sự việc sao lại phát triển tới mức này?
"Đóng cửa!"
Ngay lúc Trần Tiểu Sinh ngẩn ngơ, Bạch Trân Trân quát một tiếng với anh ta, Trần Tiểu Sinh lập tức chạy tới đóng cửa lại.
Sau đó Bạch Trân Trân móc ra một nắm bùa giấy, rải ra giống như thiên nữ rải hoa, nhưng số bùa giấy đó giống như tự có ý thức, nhanh chóng phân tán đến các vách tường xung quanh.
Chỉ nghe thấy âm thanh đùng đùng đùng như pháo nổ liên tục vang lên, toàn bộ số bùa giấy đó ổn thỏa dán lên tường.
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Anh ta vừa muốn nói gì đó, sau đó liền nhìn thấy Bạch Trân Trân lại rải ra một xấp bùa, những bùa giấy đó giống như bị thứ gì dẫn dắt, toàn bộ bay về phía Lý Lỵ, sau đó chen chúc dính vào người cô ta.
Chỉ trong vài hơi thở, Lý Lỵ đã bị bùa giấy bao bọc chặt chẽ.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Một màn này thực sự vượt khỏi nhận thức của anh ta, Trần Tiểu Sinh lặng lẽ giơ tay lên, khép cái miệng vốn đang mở to của mình lại.
Đúng lúc bùa giấy dán ở bốn góc phòng trước đây mất đi hiệu quả, sau khi số bùa giấy này dán đầy vách tường, lập tức hình thành không gian độc lập mới.
Nét mặt Bạch Trân Trân ngưng trọng nhìn Lý Lỵ đang được bùa giấy bao bọc toàn thân, sau đó cắn rách ngón trỏ, búng ra một giọt máu tươi.
Máu tươi rơi lên mớ giấy bùa đó, giống như kích phát phản ứng kỳ diệu gì đó, giấy bùa lập tức bùng cháy.
Ánh lửa màu vàng bao bọc cả người Lý Lỵ ở bên trong, cô ta đau đớn kêu thảm không ngừng, nhưng trên người lại không có chút dấu vết bị thiêu cháy.
Nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện thứ mà ngọn lửa màu vàng đó đốt cháy là khói mù màu đen bốc ra trong cơ thể Lý Lỵ, không có ảnh hưởng bao nhiêu tới cô ta.
Khói mù trở thành chất dẫn của ngọn lửa màu vàng, mặc kệ bốc ra bao nhiêu, đều sẽ bị ngọn lửa màu vàng thiêu trụi.
Ngọn lửa cháy bừng bừng, nhưng chỉ bao bọc lấy Lý Lỵ, ngay cả cái giường cô ta đang ngồi cũng không bị cháy lan.
"Nếu cảnh này bị người khác nhìn thấy, chắc chắn sẽ bị liệt vào trong top 10 chuyện lạ thế giới..."
Trần Tiểu Sinh lẩm bẩm hai câu, đi tới trước mặt Bạch Trân Trân.
"Sư phụ, tôi cảm thấy hình như mắt của tôi có vấn đề rồi, vì sao tôi nhìn thấy hình như cô ta ngày càng xấu đi?"
Bạch Trân Trân không nhìn Trần Tiểu Sinh, đầu cũng không quay lại, nói: "Cảm giác của anh không sai, cô ta không phải là ngày càng xấu đi, chỉ là quay lại dáng vẻ vốn có của mình mà thôi."
Trần Tiểu Sinh như hiểu như không, nhưng anh ta vẫn có mắt nhìn, thấy sắc mặt của Bạch Trân Trân không tốt lắm, Trần Tiểu Sinh cũng ngoan ngoãn đứng một bên, không có ý định lên tiếng nói gì nữa.
Đợi đến khi ngọn lửa màu vàng hoàn toàn tắt lụi, Lý Lỵ giống như bị rút cạn sức lực, thân thể cô ta nhũn ra, ngã phịch xuống giường.
Gương mặt vốn yêu kiều của cô ta khôi phục thành bộ dạng vốn có, không được coi là đẹp, thậm chí phổ thông tới mức có hơi xấu.
Mặt biến về hình dạng cũ, thân thể cũng biến về, thân thể vốn nuột nà uyển chuyển cũng biến về vóc dáng bàn giặt đồ trước sau như một.
Trước đây cô ta mặc quần áo rách rưới, bởi vì dung mạo và dáng người đều thay đổi, ngược lại khiến quần áo rách rưới đều trông trở nên cao cấp.
Nhưng bây giờ cô ta khôi phục dung mạo phổ thông, dáng người bằng phẳng, kiểu quần áo này cũng mất đi hào quang, mất đi cảm giác xinh đẹp khiến người ta mê đắm trước đây.
Bạch Trân Trân bảo Trần Tiểu Sinh nhắm mắt lại xoay người đi, sau đó lấy đồ từ trong tủ ra thay cho Lý Lỵ.
Đợi khi cô thay đồ cho Lý Lỵ xong, cô ta mới chậm rãi ngồi dậy.
"Các người..."
Lý Lỵ giống như bị kinh sợ, hai tay ôm ngực, nhìn Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh: "Các người là ai? Rốt cuộc các người muốn làm gì?"