Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 532 - Chương 532:

 Chương 532: Chương 532: Chương 532:

Nhìn Lý Lỵ hoảng loạn, Trần Tiểu Sinh không chắc chắn quay đầu nhìn Bạch Trân Trân: "Sư phụ, cô ta đã quên mất hai chúng ta rồi sao?"

Phải biết Trần Tiểu Sinh và Bạch Trân Trân đều do Lý Lỵ đưa vào xưởng đóng giày, là cô ta sắp xếp cho họ tắm rửa ăn uống ngủ nghỉ, kết quả bây giờ cô ta hỏi họ là ai.

Lẽ nào ngọn lửa vừa nãy đã đốt cháy IQ của cô ta rồi sao?

Bạch Trân Trân tiến gần Lý Lỵ, thân thể của cô ta run rẩy, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân chất chứa đầy sợ hãi: "Cô, cô muốn làm gì?"

Đối mặt với nỗi sợ hãi của cô ta, Bạch Trân Trân phì cười, giơ tay tát cô ta một cái.

Cả người Lý Lỵ ngơ ra, cô ta ôm gò má của mình, khó tin nhìn Bạch Trân Trân, thất thanh nói: "Cô lại dám đánh tôi?"

Bạch Trân Trân mỉm cười, giơ tay tát cô ta một cái nữa.

"Đánh cô thì đánh cô, còn tìm lý do chọn thời gian sao? Tôi muốn đánh cô đó, làm sao?"

Cả người Lý Lỵ đờ ra, sau khi ăn hai cái tát, cô ta thét lên một tiếng, nhào về phía Bạch Trân Trân, nhưng vừa đứng dậy liền bị Bạch Trân Trân đá một cước vào bụng.

Lý Lỵ kêu thảm một tiếng, cả người dính lên vách tường, số bùa giấy vốn đang dán lên vách tường đều dính lên người Lý Lỵ, bùa giấy bốc cháy, Lý Lỵ phát ra từng tiếng kêu thảm chói tai.

"A-"

Nhìn thấy Lý Lỵ kêu la oai oái, trên mặt Trần Tiểu Sinh hiện ra một tia không đành, anh ta đi lên một bước, túm cánh tay của Bạch Trân Trân.

"Sư phụ, có phải cô chịu ảnh hưởng rồi không?"

Bộ dạng hiện giờ của Lý Lỵ trông rất thảm, hơn nữa dường như cô ta cũng không làm gì sai, Bạch Trân Trân đối xử với cô ta như vậy, hình như có hơi ác độc.

Cho nên Trần Tiểu Sinh ngăn Bạch Trân Trân lại, không hi vọng cô tiếp tục nhắm vào Lý Lỵ, cô gái đó trông rất đáng thương, nếu Bạch Trân Trân tiếp tục xuống tay với cô ta, sợ là cô gái đó không chống đỡ nổi.

Bạch Trân Trân hoạt động cổ tay một chút, quét mắt nhìn Trần Tiểu Sinh: "Không biết đầu đuôi không thể đánh giá, tôi làm như vậy đương nhiên có lý do của tôi, anh nên học cách tin tưởng tôi."

Đại khái là Bạch Trân Trân lúc này trông có vẻ lệ khí rất nặng, Trần Tiểu Sinh hơi sợ hãi, thân thể anh ta run rẩy, không khỏi buông tay Bạch Trân Trân ra.

Có điều tuy không dùng hành động ngăn cản Bạch Trân Trân, nhưng miệng của anh ta vẫn không rảnh rỗi, không nhịn được nói: "Sư phụ, có gì cô từ từ nói, cô gái đó trông có vẻ còn nhỏ tuổi, cô đừng đánh cô ta nữa..."

Bạch Trân Trân cười lạnh một tiếng, đưa tay túm cổ áo của Lý Lỵ, kéo cô ta tới, sau đó cô lại trở tay tát Lý Lỵ hai cái, sau đó nhìn Trần Tiểu Sinh giống như khiêu khích: "Tôi cứ đánh cô ta đấy, anh có thể làm gì?"

Nói thật, trước đây Bạch Trân Trân thật sự không cảm thấy Trần Tiểu Sinh phiền phức mấy, nhưng lần này không biết là sao, Trần Tiểu Sinh theo cô tới, lòng thánh mẫu giống như đột ngột trỗi dậy, làm việc cực kỳ thánh mẫu.

Tâm trạng của Bạch Trân Trân vốn không tốt lắm, Trần Tiểu Sinh liên tục nhảy disco ở cấm khu của cô khiến tính kiên nhẫn của Bạch Trân Trân chạm đáy.

"Anh còn muốn nói gì?"

Sắc mặt của Bạch Trân Trân lúc này trông quá dọa người, thân thể của Trần Tiểu Sinh run bần bật, miệng há rồi khép, không dám tiếp tục lên tiếng.

Bạch Trân Trân bật cười, trực tiếp bóp cằm Lý Lỵ lên, tiếng kêu thảm của cô ta bỗng im bặt, Bạch Trân Trân tiện tay kéo ra mấy lá bùa từ trong túi, sau đó nhét chúng vào miệng của Lý Lỵ.

"Cô làm gì tôi?"

Bạch Trân Trân cúi đầu nhìn cô ta, cười phụt nói: "Không làm gì, chỉ là cho cô hiện nguyên hình mà thôi, đừng giả vờ vô tội trước mặt tôi, vô dụng, tôi không dính chiêu đó của cô đâu."

Bạch Trân Trân bấm ngón tay niệm chú, Lý Lỵ đau tới mức toàn thân bốc khói, cô ta muốn bỏ chạy, nhưng thân thể lại mềm nhũn không có chút sức, cô ta muốn kêu rên, nhưng cổ họng giống như bị thứ gì đó chặn lại, căn bản không kêu lên được.

Cơn đau đớn dữ dội dày vò Lý Lỵ, thân thể của cô ta run rẩy kịch liệt, trên làn da lộ ra bên ngoài giống như có thứ gì đang nhúc nhích, rất nhanh liền tụ tập ở đầu của cô ta.

Đợi sau khi những thứ đó tập trung hết ở phần đầu của cô ta, cảm giác đau đớn lập tức biến mất, thân thể Lý Lỵ run lên, sau đó cứng ngắt ở đó bất động.

Bạch Trân Trân búng tay, sau đó đưa một cây bút một quyển vở tới trước mặt Lý Lỵ.

"Tôi hỏi, cô viết."

Lý Lỵ cứng nhắc gật đầu, sau đó Bạch Trân Trân bắt đầu hỏi.

Mới đầu Bạch Trân Trân chỉ hỏi một số câu đơn giản, ví dụ Lý Lỵ mấy tuổi, trong nhà có mấy người, làm gì, cùng với các chuyện lặt vặt trong cuộc sống của cô ta.

Bình Luận (0)
Comment