Khi hỏi những nội dung này, lúc Lý Lỵ hạ bút không hề dừng lại, rất nhanh đã viết lên vở.
Nhưng Bạch Trân Trân rất nhanh lại thay đổi câu hỏi, câu hỏi cô hỏi ra cũng ngày càng xảo quyệt.
Ví dụ da mà xưởng đóng giày dùng là gì, vì sao không chịu mở rộng quy mô, trước đây họ cứu nhiều người vượt biên và ăn mày như thế, những người đó đã đi đâu cả rồi.
Nghe thoáng qua, mọi thứ Bạch Trân Trân hỏi đều không có logic, phóng khoáng tùy hứng, nghĩ tới đâu liền hỏi tới đó.
Mới đầu Trần Tiểu Sinh còn cảm thấy mù mịt, không quá hiểu vì sao Bạch Trân Trân hỏi những cái này, nhưng sau khi từng câu một được hỏi ra, biểu cảm trên mặt Trần Tiểu Sinh cũng trở nên nghiêm túc.
Cho dù không thông minh, IQ không cao, nhưng theo Bạch Trân Trân lâu như vậy, IQ có thể được rèn luyện ra một chút xíu như thế.
Ví dụ bây giờ, cuối cùng Trần Tiểu Sinh cũng hiểu vì sao vừa nãy Bạch Trân Trân tát Lý Lỵ hai cái, nếu trước đó anh ta biết, đoán chừng cũng sẽ không hề do dự tát cô ta hai cái.
Vở do Bạch Trân Trân mang tới đã được Lý Lỵ ghi đầy chữ, mới đầu Lý Lỵ trả lời rất nhanh, nhưng sau khi hỏi sâu, Lý Lỵ cũng sản sinh kháng cự, gân xanh trên đầu cô ta nổi lên, trong mũi cũng có máu tươi chảy ra.
Máu tươi rơi tí tách xuống sàn, cả gương mặt Lý Lỵ méo mó không ra hình người, nhưng động tác trên tay vẫn không dừng lại.
Nhưng đại khái chuyện cô ta biết thật sự không nhiều, cho nên mới đầu còn có thể viết ra không ít, nhưng về sau đáp án của rất nhiều câu hỏi đều là không biết, không rõ, không hiểu.
Nhìn thấy những thứ cô ta viết ra, Bạch Trân Trân liền biết mình hỏi tiếp đã không còn ý nghĩa gì.
Cô lấy lại vở và bút trong tay Lý Lỵ, sau đó cúi đầu tra xem nội dung trên vở.
Lý Lỵ giống như một bãi bùn nát xụi lơ trên đất, cô ta thở hồng hộc, giống như một con cá thiếu nước.
Bộ dạng hiện giờ của cô ta thực sự rất đáng thương, rất dễ khiến người khác đồng cảm, nhưng khi Trần Tiểu Sinh vừa mới sinh ra chút đồng cảm, lại nghĩ tới những thứ mình nhìn thấy trước đó, những đồng cảm đó của Trần Tiểu Sinh biến mất sạch sẽ.
Đồng cảm, căn bản không thể nào đồng cảm, cô ta vốn không xứng đáng để Trần Tiểu Sinh đồng cảm.
Bạch Trân Trân dùng tốc độ nhanh nhất đọc xong nội dung Lý Lỵ viết trên vở.
Sau khi đọc xong, Bạch Trân Trân thở ra một hơi dài, ổn định lại tâm trạng, sau đó giơ cuốn vở lên, quơ quơ trước mặt Trần Tiểu Sinh.
"Muốn xem không?"
Trần Tiểu Sinh không ngờ mình cũng có phần, lập tức cảm thấy thụ sủng nhược kinh, vội vàng hỏi: "Tôi có thể xem sao?"
Nghe vậy, Bạch Trân Trân bật cười, ném cuốn vở vào trong ngực Trần Tiểu Sinh.
Đã ba mươi sáu tuổi rồi, đầu óc còn đơn giản như vậy, suy nghĩ vấn đề còn đơn thuần như vậy, cũng không có ai như anh ta, nên để anh ta nhìn thấy sự hiểm ác của thế giới này.
Trần Tiểu Sinh lật vở, nhìn những thứ Lý Lỵ viết ra, cho dù chỉ là chữ cái, Trần Tiểu Sinh cũng có thể nghĩ tới những thứ kinh khủng mà những con chữ đó không thể miêu tả ra.
Sắc mặt anh ta ngày càng xấu đi, khi nhìn thấy những thứ viết phía sau, Trần Tiểu Sinh có hơi không khống chế được cơn buồn nôn của mình, đáy lòng hiếm khi sinh ra sát tâm.
Đợi đến khi anh ta gấp vở lại, lần nữa nhìn Lý Lỵ, trong mắt đã không còn chút đồng cảm nào, ngược lại chỉ còn căm hận và chán ghét ngập tràn.
Thậm chí anh ta còn không muốn nói một câu nào với Lý Lỵ nữa, cảm thấy sống cùng một không gian với Lý Lỵ cũng khiến người ta cảm thấy ngạt thở.
"Sư phụ, chúng ta đừng ở đây nữa được không? Vừa nãy vì sao cô phải lo cho cô ta? Để cô ta tự sinh tự diệt không tốt sao?"
Sau khi Trần Tiểu Sinh gấp vở lại, đỏ mắt nhìn Bạch Trân Trân: "Sư phụ, trừng phạt cô ta vừa mới chịu còn quá nhẹ, chúng ta không nên lo cho cô ta, sư phụ, cô trực tiếp tung đại chiêu đi, nơi ô uế này không nên tồn tại!"
Trước đây Trần Tiểu Sinh còn cảm thấy có lẽ nơi này sẽ có người vô tội, Bạch Trân Trân không nên quơ đũa cả nắm, nên cho một số người không biết chân tướng một cơ hội sống.
Dù sao thì họ cũng chưa chắc muốn làm ác, có thể là bị che mắt, hoặc có thể là không biết gì cả, nếu làm ác trong tình huống không biết gì, hoàn toàn có thể cho họ một cơ hội.
Nhưng bây giờ, Trần Tiểu Sinh đâu còn suy nghĩ này nữa.