Bạch Trân Trân nhận lấy vở Trần Tiểu Sinh đang cầm, nhìn bộ dạng thế giới quan sụp đổ của đối phương, bật cười nói: "Thế này đã không chịu nổi rồi? Rốt cuộc anh còn ôm mong đợi gì với nhân tính?"
Loài người có ác tính, làm sai, sẽ theo thói quen đổ lên người khác hoặc chuyện khác, hoặc là cảm thấy mình trong sạch, hoặc là cảm thấy mình bất đắc dĩ, mình không cố ý.
Trong tình huống không biết tạo nghiệt phạm tội, đó không phải là tạo nghiệt phạm tội, họ vẫn trong sạch, là người đáng thương được người khác cho cơ hội.
Trước đây Bạch Trân Trân đã nói với Trần Tiểu Sinh điều này, nhưng Trần Tiểu Sinh tự cho mình là đúng vẫn kiên trì suy nghĩ của mình, cho tới khi anh ta nhìn thấy thứ Lý Lỵ viết ra, anh ta mới biết rốt cuộc mình đã sai lầm cỡ nào.
Cùng sống dưới một mái nhà, chung sống nhiều năm như thế, họ đóng giày, làm rất nhiều việc trong xưởng, một câu không biết nhẹ tênh liền có thể che đậy đi tất cả mọi thứ sao?
Đáp án rất rõ ràng.
Trong lòng mỗi người đều có ác niệm, trên đời này chưa từng có thánh nhân, nhưng hầu hết mọi người sẽ bị đạo đức xã hội, pháp luật cùng với giáo dục mà mình nhận được ràng buộc, ác niệm sẽ luôn bị nhốt trong tim, có thể cả đời cũng sẽ không phóng ra, hóa ác niệm thành hành động thực tiễn.
Nhưng hiển nhiên Lý Lỵ không phải người như vậy.
Sự lương thiện ngây ngô, vô tội đáng thương của cô ta chẳng qua là ngụy trang sau khi sự tình bại lộ mà thôi, cô ta đã sớm phát giác sự dị thường của xưởng này, biết mọi việc làm của cha mẹ mình, nhưng cô ta lại luôn ngụy trang.
"Nếu Lý Lỵ thật sự lương thiện vô tội giống như anh nghĩ, khi gặp được hai chúng ta, cô ta không nên giữ chúng ta lại, mà đuổi chúng ta đi rồi."
Thực ra trong tiềm thức Lý Lỵ biết rõ sau khi đưa Bạch Trân Tân và Trần Tiểu Sinh vào xưởng đóng giày sẽ xảy ra những gì, nhưng cô ta vẫn dẫn họ vào.
Cô ta có thể chỉ cho họ ăn đồ ăn bình thường, nhưng cô ta vẫn bưng giò heo tới cho họ.
Tham lam và dục niệm luôn là chất dinh dưỡng giúp tà vật lớn mạnh, khi tà vật bành trướng tới mức độ nhất định, ảnh hưởng tới tư tưởng của con người là lẽ đương nhiên.
Lý Lỵ bị ảnh hưởng sao? Đáp án quá rõ ràng.
Vào khoảnh khắc cô ta có được tỉnh táo, cô ta không nghĩ tới việc bỏ chạy, mà là tìm tới Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh, vào khoảnh khắc đó, thực ra Lý Lỵ đã đưa ra lựa chọn rồi.
"Cho nên, mọi thứ anh kiên định trước đó, anh vẫn cho rằng không sai sao?"
Bạch Trân Trân hỏi lần nữa, bây giờ Trần Tiểu Sinh đã sắp khóc rồi, anh ta lắc đầu, tái mặt nói: "Sư phụ, tôi sai rồi, cô nói đúng, là tôi nông cạn."
Luận tích bất luận tâm, luận tâm vô hoàn nhân*.
(*): đánh giá một người phải đánh giá từ hành động khách quan cụ thể của người đó, chứ không đánh giá từ tư tưởng của người đó. Nếu đánh giá từ tư tưởng, trên đời không có ai hoàn mỹ cả.
Câu nói này thích hợp dùng ở đây.
Mặc kệ cô ta nói gì, bày ra bộ dạng đáng thương bao nhiêu, thực ra đều không có ý nghĩa gì, chuyện cô ta làm mới là tiêu chuẩn đánh giá cô ta tốt hay xấu.
Lý Lỵ vô tội sao?
Khi cô ta giả câm giả điếc chỉ làm một đồng phạm bên rìa, có lẽ cô ta vô tội.
Nhưng vào khoảnh khắc cô ta lựa chọn xuống tay với họ, cô ta đã không còn vô tội nữa.
"Sư phụ, bây giờ chúng ta giải quyết cô ta thế nào? Còn có đại boss đó, tối nay chúng ta phải đi giải quyết sao?"
"Xưởng đóng giày chỉ có mấy người như thế, sư phụ, chắc cô có thể đấu lại chứ?"
Trần Tiểu Sinh hỏi liên tiếp mấy câu, ánh mắt Bạch Trân Trân nhìn anh ta có hơi khó tả.
Nếu không phải xác nhận Trần Tiểu Sinh đần độn, cô nhất định sẽ cho rằng tên này đang lấy việc công báo thù riêng.
Thấy Lý Lỵ đang ở đó trừng mắt nhìn cô, tựa như muốn nói gì đó, nhưng Bạch Trân Trân đã lười phân bua với cô ta.
Chuyện nên biết Lý Lỵ đã viết ra hết rồi, chuyện nhiều hơn cô ta không biết, Bạch Trân Trân không muốn lãng phí nước bọt với cô ta.
Cho nên Bạch Trân Trân dứt khoát đánh ngất Lý Lỵ.
Trần Tiểu Sinh khép nép nhìn Bạch Trân Trân, hỏi nhỏ: "Sư phụ, tiếp theo chúng ta phải làm gì?"
Bạch Trân Trân lắc đầu với Trần Tiểu Sinh: "Anh sai rồi, không phải chúng ta, là tôi."
Trần Tiểu Sinh a một tiếng, liền nghe thấy Bạch Trân Trân nói tiếp.
"Tôi đi giải quyết đại boss, anh ở lại đây."
Trần Tiểu Sinh sợ hãi, vội vàng nói: "Sư phụ, tôi có thể giúp cô, cô đừng không cho tôi đi."
Bạch Trân Trân không hề do dự bóc phốt: "IQ của anh không đủ, không nhìn rõ chuyện tôi làm, nói không chừng còn sẽ kéo chân sau của tôi, tôi không dẫn anh đi."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta thật sự tệ như thế sao? Sao sư phụ lại ghét bỏ anh ta như vậy?