Trần Tiểu Sinh muốn nói lý với Bạch Trân Trân, biểu thị mình vẫn có chỗ dùng được, cũng nhất định có thể giúp được Bạch Trân Trân, đáng tiếc là Bạch Trân Trân hiển nhiên không định phân bua với anh ta.
"Thành thật ở đây, hiện giờ nơi này là nơi an toàn nhất trong xưởng đóng giày, chỉ cần anh không rời khỏi, tuyệt đối có thể đảm bảo an toàn của anh."
Trần Tiểu Sinh: "Nhưng..."
Bạch Trân Trân tiếp tục nói: "Mặc kệ ai ở bên ngoài gọi, anh cũng không được đi ra, bao gồm tôi và người quen khác, xưởng đóng giày tối nay, người anh biết chỉ có thể là tôi, mà tôi không thể nào sẽ bị thứ tôi bày ra ngăn cản, anh hiểu không?"
Bạch Trân Trân nói một mớ, thấy Trần Tiểu Sinh gật đầu biểu thị đã hiểu, Bạch Trân Trân vỗ vai anh ta, bảo anh ta ở lại đây.
"Nếu cảm thấy thực sự nhàm chán, anh có thể ngủ một giấc, đợi sau khi anh ngủ dậy, tất cả mọi thứ đều đã được giải quyết."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Anh ta nên lạc quan cỡ nào mới có thể thuận lợi ngủ vào lúc này?
"Sư phụ, vậy khi cô đi cẩn thận một chút, nếu gặp phải nguy hiểm thì đừng chọi cứng, sau khi quay về chúng ta bàn bạc kỹ càng, sư phụ, cô đừng lỗ mãng, mọi thứ lấy sự an toàn của cô làm đầu, biết không?"
Trần Tiểu Sinh thấy Bạch Trân Trân đã quyết tâm không chịu dẫn mình theo cùng, cuối cùng chỉ có thể xóa bỏ ý nghĩ đi theo.
Anh ta tha thiết dặn dò Bạch Trân Trân vài câu, đối phương gật đầu, cũng không biết là nghe lọt tai hay là đang qua loa.
"Tôi đi đây."
Sau khi ném lại câu nói này, Bạch Trân Trân mở cửa phòng đi ra.
Khoảnh khắc cửa phòng khép lại, thân thể vốn căng cứng của Trần Tiểu Sinh bỗng nhiên thả lỏng, anh ta thở hắt ra, đột nhiên nghĩ tới lời Bạch Trân Trân vừa mới nói.
Không phải, dựa theo ý của sư phụ vừa nói, lẽ nào tối nay chỗ anh ta cũng sẽ không thái bình sao?
Còn nữa, Lý Lỵ cũng ở cùng một phòng với anh ta, tổng diện tích của căn phòng này chưa tới 15m2, sau khi đặt giường và tủ vào, căn phòng càng thêm chật chội.
Bây giờ Lý Lỵ nằm trên sàn, vừa nãy Bạch Trân Trân đã đánh ngất cô ta, nhưng không biết chừng lúc nào đó cô ta sẽ tỉnh lại.
Còn có bên ngoài...
Trần Tiểu Sinh không dám mở cửa ra ngoài nhìn, anh ta cẩn thận đi tới bên cửa sổ, mở to mắt nhìn ra bên ngoài.
Bên ngoài là một mảng tối đen, không nhìn rõ cái gì, chính vì bóng đêm quá sâu, mới khiến trong lòng Trần Tiểu Sinh sinh ra sợ hãi sâu sắc.
Lúc Bạch Trân Trân ở đây, Trần Tiểu Sinh vốn không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí anh ta còn dám cãi với sư phụ, nhưng bây giờ Trần Tiểu Sinh sợ hãi rồi.
Anh ta lặng lẽ nuốt nước miếng, nét mặt biến hóa mấy lần, không dám tiếp tục nhìn ra ngoài, ủ rũ chạy tới giường của mình nằm xuống.
"Đừng sợ, có sư phụ, sư phụ còn vẽ rất nhiều bùa lên người mình, mình phải tin sư phụ..."
Nỗi sợ hãi lặng lẽ lan tràn trong lòng, Trần Tiểu Sinh chỉ cảm thấy lông mao toàn thân đều dựng đứng lên, anh ta không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, cuối cùng cảm giác sợ hãi đó cũng giảm nhẹ đi một chút.
Nếu lúc này Trần Tiểu Sinh đứng bên ngoài, sẽ nhìn thấy tầng tầng lớp lớp sương màu đen đang tràn về phía này, đám sương đen đó giống như cá mập ngửi thấy mùi máu tanh, tràn tới căn nhà trệt đang sáng đèn.
Phòng có khe hở, sương mù vốn có thể thuận theo khe hở tràn vào trong phòng.
Nhưng không biết xảy ra sai sót gì, sương mù vốn không thể chui vào trong căn phòng này.
Trong phòng giống như có một lớp màn vô hình, ngăn cách sương mù ở bên ngoài.
Sương mù bên ngoài phát ra tiếng rít vô thanh, một lúc sau, đám sương mù đó giống như tự có ý thức, ngưng tụ thành một hình người màu đen.
Hình người màu đen đó không ngừng điều chỉnh thân thể của mình, không ngừng kéo dài thân thể, hoặc tăng to thu nhỏ những nơi đặc biệt trên cơ thể, sau khi dày vò rất lâu, sương mù tản đi, một cô gái xinh đẹp xuất hiện ở bên ngoài.
Cô gái xinh đẹp đó quan sát thân thể của mình, hài lòng gật đầu, sau đó nhấc chân đi tới cửa phòng.
Cô ta giơ tay lên, gõ cửa.
Tiếng gõ cửa cốc cốc cốc vang lên.
Trong đêm tối tĩnh lặng, tiếng gõ cửa thanh thúy cũng trở nên cực kỳ chói tai.
Trần Tiểu Sinh vốn nằm trên giường suýt chút nhảy bật dậy.
Anh ta khủng hoảng nhìn cửa phòng đang đóng chặt, tựa như bên ngoài đang tồn tại một con mãnh thú hồng thủy.
Bạch Trân Trân vừa mới rời đi, cửa đã bị gõ vang rồi? Những thứ đó tới nhanh như vậy sao?
Trần Tiểu Sinh sắp bật khóc, nhưng lúc này anh ta không dám phát ra chút âm thanh nào.
Tiếng gõ cửa bên ngoài vẫn đang tiếp tục, rất nhanh giọng nói của đối phương truyền vào.
"Tiểu Sinh, mở cửa, tôi biết anh ở bên trong, anh tới mở cửa giúp tôi chút."
Giọng nói giống nhau, ngữ khí giống nhau, nghe ra không có gì khác biệt với Bạch Trân Trân bình thường.