Sau khi cửa mở ra, một gương mặt có hơi xa lạ đập vào mắt Vương Quan Hữu, nhìn biểu cảm động lòng người của đối phương, Vương Quan Hữu nhíu mày: "Lỵ Lỵ?"
Ông ta gọi một tiếng, cô gái đứng bên ngoài run người, sau đó sợ hãi gật đầu: "Cậu, là con."
Sự biến hóa của Lý Lỵ khiến Vương Quan Hữu hơi kinh ngạc, ông ta chồm người tới, hít sâu một hơi, quả nhiên ngửi thấy mùi mục ruỗng quen thuộc đó.
Sau khi ngửi thấy mùi đó, Vương Quan Hữu mới đứng thẳng người, ông ta lười nhác mở miệng nói: "Muộn như vậy rồi, con tới chỗ cậu làm gì?"
Lý Lỵ khép nép nhìn Vương Quan Hữu, nhỏ tiếng nói: "Cậu, tối nay con có thể ngủ ở đây không?"
Yêu cầu này lại có hơi thú vị, Vương Quan Hữu nhíu mày, nghiêng đầu, cà lơ phất phơ quan sát cháu gái của mình.
"Vì sao con muốn ngủ chỗ cậu? Nhà con không nhỏ, con tới chỗ cậu làm gì?"
Vương Quan Hữu nhớ bình thường Lý Lỵ không muốn tới chỗ ông ta, hôm nay đã uống lộn thuốc rồi sao, đêm hôm chạy tới chỗ ông ta, muốn ngủ ở chỗ ông ta?
Ông ta chậc một tiếng, quan sát Lý Lỵ từ trên xuống dưới, hiển nhiên không muốn cho cô ta vào.
Thế nhưng Lý Lỵ nhìn thấy Vương Quan Hữu tựa như không định cho cô vào, đã sắp bật khóc rồi.
"Cậu, cậu cho con vào được không? Thái độ mẹ con đối với con thay đổi rồi, hình như, hình như bà ấy muốn giết con..."
Lý Lỵ ấm ức nói, trông giống như thật sự bị mẹ của mình bắt nạt, cô giống như hồi tưởng lại dáng vẻ đáng sợ của Vương Quan Thanh, thân thể không nhịn được run bần bật.
"Cậu, con không dám đi đâu hết, chỉ có thể tới tìm cậu, cậu, cậu cho con vào được không?"
Vương Quan Hữu tấm tắc.
Nhưng dáng vẻ bây giờ của Lý Lỵ trông thực sự rất đáng thương, trên dưới toàn thân cô đều lộ rõ yếu ớt bất lực lại đáng thương, khiến người ta không nhịn được muốn thương xót.
Đặc biệt là khi cô sợ sệt yếu ớt đáng thương nói cậu giúp con với, Vương Quan Hữu chỉ cảm thấy tâm tư bí ẩn nào đó của mình có được thỏa mãn cực lớn.
Hồi tưởng lại bộ dạng bảo vệ con như mạng của Vương Quan Thanh trước đây, Vương Quan Hữu liền cảm thấy vô cùng buồn cười.
Cũng không biết Vương Quan Thanh có nhìn thấy bộ dạng hiện giờ của Lý Lỵ không, nếu Vương Quan Thanh nhìn thấy, không biết sẽ có cảm giác gì.
Nếu bà ta không bảo bọc con như thế, có lẽ cũng sẽ không rơi vào kết cục như bây giờ.
Có một số người, được bảo vệ quá tốt nên không biết rốt cuộc thế giới này có hình dạng gì.
"Được thôi, thấy con đáng thương như vậy, con vào đi."
Vương Quan Hữu đại phát từ bi, cho Lý Lỵ vào.
Khoảnh khắc bước vào nhà Vương Quan Hữu, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ dưới chân cuộn lên, cô không nhịn được run rẩy, sắc mặt lập tức thay đổi.
Nơi này âm u, có hơi đáng sợ... bước chân Lý Lỵ chậm lại, tựa như sợ hãi, không dám đi về trước nữa.
Vương Quan Hữu ở đằng trước dừng bước, quay đầu nhìn Lý Lỵ.
Trong sân không bật đèn, ông ta đứng ngược sáng, khiến người ta không nhìn rõ biểu cảm của ông ta, nhưng Lý Lỵ có thể cảm nhận rõ đối phương đang nhìn chằm chằm mình.
Cô cảm thấy tê rân da đầu, hai chân giống như mọc rễ đứng như trời trồng.
Vương Quan Hữu quan sát Lý Lỵ, nhìn thấy dáng vẻ mất mặt này của cô, Vương Quan Hữu cười phụt, không chút khách sáo nói: "Con đang sợ cậu?"
Lý Lỵ rùng mình, vội vàng nói: "Không có không có, con không sợ cậu..."
Thế nhưng tuy ngoài miệng cô nói như vậy nhưng nước mắt đã lưng tròng trong vành mắt, giống như Vương Quan Hữu to tiếng một chút nữa, nước mắt của cô sẽ chảy xuống.
Nhìn thấy bộ dạng phế vật này của Lý Lỵ, Vương Quan Hữu bật cười, ông ta nhấc chân đi tới trước mặt Lý Lỵ, nhìn cháu gái cao ngang ngửa mình, cười lạnh nói: "Sao? Nếu con sợ, bây giờ có thể đi, chỗ cậu không thu lưu người sợ mình."
Sau khi ném lại câu nói này, ông ta thưởng thức biểu cảm của Lý Lỵ, nỗi sợ hãi trên gương mặt xinh đẹp đó của cô khiến Vương Quan Hữu vui sướng, bỗng chốc, mọi thứ xoay chuyển, dường như ông ta nhìn thấy mình và Vương Quan Thanh của nhiều năm trước.
Vương Quan Thanh thức tỉnh sớm hơn mình không chút kiêng dè thể hiện sức mạnh của bà ta trước mặt ông ta, thưởng thức nỗi sợ hãi và suy sụp của ông ta, rõ ràng ông ta mới là anh, nhưng lại bị Vương Quan Thanh chèn ép.
Nhưng tuy thời gian ông ta tiếp nhận truyền thừa hơi ngắn, nhưng tốt xấu thù năm đó cũng đã báo hết.
Mà năm đó Vương Quan Thanh ngang tàng như vậy, đoán chừng bà ta cũng không tài nào ngờ được người kế thừa của mình sẽ là Lý Lỵ.
Thật sự đáng thương.
Vương Quan Hữu chậc một tiếng, lười nói nhiều với Lý Lỵ, bây giờ cô ở trong trạng thái bán thức tỉnh, nhìn ra được cô ta và Vương Quan Thanh vẫn đang trong giằng co.
Vương Quan Thanh là người có năng lực nhất trong gia tộc bọn họ, tuổi còn rất trẻ đã nhận được truyền thừa, tới nay bà ta đã giữ truyền thừa hai mươi năm.