Vương Kiến Châu từng nói, nói không chừng Vương Quan Thanh sẽ sáng lập một truyền kỳ, phá vỡ ma chú trên người người nhà họ Vương, để họ chân chính chiếm cứ thế thượng phong.
Nhưng bây giờ xem ra, mọi thứ chỉ là hi vọng xa vời.
Con gái của Vương Quan Thanh đã trưởng thành, bắt đầu đoạt đi truyền thừa của bà ta, nếu Lý Lỵ đã biến thành bộ dạng như hiện tại, điều đó đại biểu Vương Quan Thanh đang bị truyền thừa vứt bỏ.
Nhưng con nhỏ này nhát gan như thế, cũng không biết có thể thuận lợi đoạt được truyền thừa từ trong tay Vương Quan Thanh không, nếu mình giúp nó một tay...
Khi Vương Quan Hữu sinh ra ý nghĩ này, mắt ông ta lập tức bị màu đỏ bao phủ, thân thể vốn thẳng tắp khom xuống, từ mặt lưng nhìn sang, tựa như một con sâu bị đánh trúng phần bụng nên co quắp lại.
Sau khi Lý Lỵ nhìn thấy cảnh này, giống như bị dọa sợ, cô ta bỗng nhiên trừng to mắt, há miệng ra, tựa như muốn hét lên gì đó, nhưng giọng của cô ta giống như bị kẹt trong cuống họng, hoàn toàn không phát ra bất cứ âm thanh gì.
Không khí bên ngoài khô nóng, mây đen trên trời chồng chất lên nhau từng lớp lại từng lớp, có lẽ bởi vì sắp có một cơn mưa lớn, không khí ẩm ướt, mỗi lần hít thở đều cảm thấy phổi của mình giống như bị ngâm trong nước lạnh.
Lý Lỵ thở hổn hển, tiếng thở hồng hộc giống như ống thổi gió vang vọng trong sân.
Vương Quan Hữu vẫn luôn giữ im lặng, qua một lúc thật lâu, cuối cùng ông ta mới chậm rãi đứng thẳng người.
Ông ta không có ý định nói gì với Lý Lỵ nữa, chỉ im lặng đi vào nhà.
Lý Lỵ do dự nhìn bóng lưng của Vương Quan Hữu, cuối cùng cắn răng, quyết tâm theo Vương Quan Hữu vào nhà.
Điều nằm ngoài dự liệu của Lý Lỵ là nhà của Vương Quan Hữu lại rất sạch sẽ, nhìn rất khác với vẻ ngoài luộm thuộm của ông ta.
Thấy Lý Lỵ khúm núm đứng ở đó, Vương Quan Hữu lấy một chai rượu trắng từ trong tủ lạnh, sau đó tu ừng ực.
Uống hết rượu trắng, ông ta lau rượu chảy ra từ khóe miệng, ném mình lên sô pha nát bươm.
Quạt trần trên đỉnh đầu chuyển động kẽo kẹt, nhưng gió mang tới vẫn khô nóng, Lý Lỵ chỉ đứng một lúc, quần áo trên người đã thấm đẫm mồ hôi.
Nhưng cô ta không dám động đậy, chỉ cẩn thận đứng ở đó, nét mặt hoảng loạn nhìn Vương Quan Hữu.
Bộ dạng khúm núm này của cô khiến Vương Quan Hữu rất tức giận, ông ta tiện tay cầm một cây xúc xích không biết đã để bao lâu, cắn từng miếng to.
Không biết xúc xích đã để bao lâu rồi, đã sinh giòi, nhưng Vương Quan Hữu giống như không nhìn thấy, vẫn gặm từng miếng to.
Ông ta ăn hết toàn bộ đồ ăn bóc ra trên bàn trà, mớ đồ ăn đó đã để rất lâu rồi, cái nào cũng mốc meo biến chất, không có cái nào lành lặn cả.
Nếu người bình thường dựa theo cách ăn này, đoán chừng bây giờ đã sớm nằm trong bệnh viện rồi.
Nhưng hiển nhiên Vương Quan Hữu có một cái dạ dày sắt, sau khi ăn nhiều thứ mốc meo biến chất như vậy, ông ta lại không chịu chút ảnh hưởng nào.
Sau khi ông ta ăn no uống đủ, thậm chí còn ợ thật vang, sau đó thỏa mãn giơ tay lên xoa bụng của mình.
Áo may ô màu trắng mà Vương Quan Hữu đang mặc rách rưới, lộ ra da bụng đen thui của ông ta, theo động tác vuốt ve của ông ta, từng lọn đất đen lăn xuống từ trên da bụng của ông ta.
Sau khi mớ đất đó rơi xuống đất, lúc nhúc tứ phía giống như có sinh mệnh, chẳng mấy chốc đã biến mất trong kẽ hở tối tăm trong nhà.
Lý Lỵ: "..."
Cảnh này mang tới đả kích rất lớn cho cô ta, nghĩ tới nơi mình đứng có thể có không ít loại sâu đen nhỏ không biết tên đó, Lý Lỵ không nhịn được rùng mình, sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Vương Quan Hữu vẫn luôn thưởng thức biểu cảm thay đổi của Lý Lỵ, ông ta thu hết toàn bộ biểu cảm vừa nãy của Lý Lỵ vào mắt, sau đó không chút khách sáo cười phụt một tiếng với đối phương.
"Giả vờ cái gì? Lúc nhỏ không phải con thích nhất là tới chỗ cậu sao?"
Nói xong, Vương Quan Hữu hít sâu một hơi, giống như ngửi thấy mùi hương ngào ngạt gì đó, ông ta thoải mái nhắm mắt lại, sau đó nhoẻn miệng ra, lộ ra hàm răng ố vàng.
Vừa nãy đã ăn nhiều đồ như thế, vụn thức ăn la liệt trong khoang miệng của ông ta, những con sâu chưa bị ông ta cắn nát tiêu hóa đó lúc nhúc trong khoang miệng của ông ta.
Đen đỏ vàng lam lục, sâu đủ màu sắc giống như mở hội trong miệng ông ta, chúng giống như tìm được cái giường ấm áp thích hợp, tốc độ sinh sôi nhanh tới mức khiến người ta cảm thấy đáng sợ.
Rõ ràng vừa nãy chỉ là một đống li ti, nhưng trong lúc ông ta khép mở miệng nói chuyện, số sâu đó đã sinh sôi ra một đống lớn, chiếm cứ toàn bộ không gian khoang miệng của Vương Quan Hữu.
Lý Lỵ nhìn thấy cảnh này, mặt biến sắc, cô ta lùi về sau một bước, cả kinh lẫn nghi hoặc nhìn Vương Quan Hữu.
"Cậu, cậu sao vậy? Cậu, cậu đừng dọa con..."
Lý Lỵ giống như bị dọa chết khiếp, trong giọng nói mang theo tiếng nức nở, hiển nhiên cô ta đã sợ tới mất mật, ngay cả một câu nói hoàn chỉnh cũng không nói ra được.