Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 539 - Chương 539:

 Chương 539: Chương 539: Chương 539:

Quạt trần trên đỉnh đầu vẫn đang quay, Vương Quan hữu tựa như cũng phát giác mớ sâu trong miệng mình vướng víu, ông ta nói thầm gì đó, nhưng bởi vì trong miệng nhét đầy sâu, Lý Lỵ vốn không nghe rõ ông ta đang nói gì.

Chỉ thấy miệng của ông ta cật lực khép lại, sương mù màu đen từ trong lỗ mũi của ông ta bốc ra, trên mặt Vương Quan Hữu cũng lộ ra nét thống khổ, nhưng rất nhanh, vẻ thống khổ biến mất, trên mặt ông ta lộ ra nụ cười thỏa mãn.

Lý Lỵ: "..."

Thế mà còn có thể làm như vậy sao?

Sức mạnh của sương đen đó rất mạnh, mớ sâu sinh sôi vô hạn trong miệng ông ta đều bị sương đen nuốt chửng, Vương Quan Hữu lại khôi phục dáng vẻ bình thường.

Ông ta nâng mí mắt lên, nhìn Lý Lỵ đã trợn mắt há hốc mồm, cười phụt một tiếng: "Năm đó mẹ con còn lợi hại hơn cậu nhiều."

Nói xong, ông ta quan sát Lý Lỵ, phát hiện ngoài việc xinh đẹp hơn Vương Quan Thanh lúc đầu một chút, những cái khác cô ta đều không bằng Vương Quan Thanh.

"Lúc đầu, khi mẹ con thức tỉnh, đã thôn phệ ký chủ đời trước, sau đó cô ta áp chế con, cho dù con đã trưởng thành, vẫn không thể đoạt đi sức mạnh từ trên người cô ta."

Lý Lỵ bất an nhìn Vương Quan Hữu, tựa như không hiểu lời ông ta nói là có ý gì.

Vương Quan Hữu an no uống đủ, nét mặt lười nhác, ông ta không thích động đậy, vẫy tay với Lý Lỵ, ra hiệu cô ta tới phía trước.

Nhưng Lý Lỵ giống như hai chân cắm rễ, vốn không dám tiến lên.

Cuối cùng sắc mặt của Vương Quan Hữu sầm lại, ông ta âm u nhìn Lý Lỵ, trong giọng nói có thêm vài phần hung ác.

"Con còn không tới thì về đi, chỗ cậu không chứa được con."

"Cho dù không biết màn tranh đoạt giữa con và mẹ con sẽ có kết quả như thế nào, con thức tỉnh rồi, đại biểu mẹ con suy yếu rồi, nếu con thôn phệ cô ta thì có thể hoàn toàn thức tỉnh, ngược lại, nếu cô ta thôn phệ con thì có thể nghịch chuyển thân thể suy yếu đó."

Hàm lượng tin tức trong câu nói này vô cùng lớn, Lý Lỵ vốn còn có hơi do dự, không biết nên đi lên không, nhưng sau khi làm rõ ý của đối phương, cô ta không dám tiếp tục ở yên chỗ cũ, nhanh chóng đi tới.

Nhưng cho dù như vậy, Lý Lỵ vẫn không dám tới gần Vương Quan Hữu, cô ta ngồi xuống sô pha đơn đối diện Vương Quan Hữu, nhưng thân thể của cô ta vẫn căng cứng, tựa như một con dã thú bị kinh sợ.

Thấy bộ dạng khúm núm này của cô ta, Vương Quan Hữu sinh ra hoài nghi việc cô ta có thể xử được Vương Quan Thanh, nhưng cho dù Lý Lỵ thiếu sót cỡ nào, chỉ có một điểm đã khiến cô ta đứng ở chỗ bất bại.

Đó là, Vương Quan Thanh là mẹ của cô ta, hơn nữa hiển nhiên có lòng dạ mẹ hiền đối với đứa con này.

"Không ngờ Vương Quan Thanh ác độc lại mềm lòng với con như vậy."

Vừa nãy khi nhìn thấy ánh đèn ở khu nhà trệt sáng lên, Vương Quan Hữu đã biết sự tình không đúng.

Phải biết Vương Quan Thanh luôn ở cùng ông ta, từ đầu tới cuối chưa từng rời đi.

Người dẫn người mới vào chắc chắn không phải bà ta, còn Lý Vĩ, huyết thống của cậu ta thiên về người cha con người đó của cậu ta, khả năng kế thừa truyền thừa của Vương Quan Thanh gần như bằng không.

Không phải Lý Vĩ, chỉ có thể là Lý Lỵ rồi.

Mà Lý Lỵ mang hình dạng mới xuất hiện trước mặt Vương Quan Hữu càng thêm chứng minh suy đoán trước đó của ông ta không sai.

Nghĩ tới đây, Vương Quan Hữu chậc một tiếng, mắt híp lại, mắt của ông ta biến thành màu đỏ máu, sau khi tăng khứu giác của mình, ông ta ngửi thấy mùi thơm khiến người ta mê đắm trên người Lý Lỵ.

Trên người Vương Quan Thanh đã ngập tràn mùi mục nát, cho dù năng lực của bà ta mạnh tới đâu, cũng không thể ngăn cản sự già nua của mình.

Lý Lỵ rất trẻ, tuy cô ta không có thiên phú của Vương Quan Thanh, nhưng cô ta thức tỉnh rất sớm, điều này chứng minh thực ra thiên phú của cô ta không thấp như họ nghĩ.

Điều quan trọng hơn là cô ta còn trẻ, trên người ngập tràn sức sống, mà cô ta cũng ở độ tuổi sinh sản tốt nhất, chỉ cần tìm được người thích hợp là có thể sinh ra ký thể đời kế tiếp.

Tính quan trọng của truyền thừa không cần nói cũng biết, sức mạnh cá thể cường đại không có bất cứ ý nghĩa gì, mặc kệ cá thể cường đại thế nào, nếu mất đi năng lực truyền thừa thì không còn ý nghĩa gì nữa.

Ánh đỏ trong mắt Vương Quan Hữu càng đậm, mắt của ông ta đã hoàn toàn biến thành màu đỏ ngầu, ông ta không ngừng chớp mắt, mắt của ông ta cũng theo đó thay đổi, chẳng mấy chốc đã biến thành mắt kép to lớn giống như sâu.

Thân thể con người lại có mắt kép như sâu bọ, điều này khiến bộ dạng của ông ta quỷ dị tới cực điểm.

Lý Lỵ nhìn thấy bộ dạng này của ông ta, chỉ cảm thấy nổi hết da gà, cô ta bỗng trừng to mắt, giống như bị dọa sợ.

Bình Luận (0)
Comment