Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 540 - Chương 540:

 Chương 540: Chương 540: Chương 540:

Thấy Lý Lỵ đã bị dọa sợ tới mức không thốt lên được âm thanh nào, tâm trạng của Vương Quan Hữu lại rất tốt, ông ta nhoẻn miệng ra, lộ ra hàm răng răng cưa.

Mà đầu lưỡi của ông ta cũng từ chính giữa nứt ra, biến thành hai thứ giống như xúc tu.

Vương Quan Hữu lúc này, thay vì gọi là người, chi bằng gọi là một con quái vật sâu bọ hình người.

Người bình thường nhìn thấy loại quái vật này chắc chắn không thể duy trì năng lực suy nghĩ bình thường.

Lý Lỵ cũng như vậy.

Hiển nhiên cô ta bị dọa sợ, vốn dĩ muốn chạy nhưng thân thể của cô ta giống như bị thứ gì đó giam cầm tại chỗ, vốn không giãy giụa ra được.

Cô ta giống như bị dây thừng vô hình trói gô lại, hoàn toàn không thể thoát ra.

Vương Quan Hữu vốn lười biếng ngồi đó đứng dậy, thân thể gầy yếu thấp lùn của ông ta vào khoảnh khắc này tựa như phồng to không ít.

Cả người Lý Lỵ cứng ngắt ở đó, đồng tử của cô ta bởi vì quá chấn kinh mà có hơi khuếch tán ra.

Vương Quan Hữu giống như rất thích Lý Lỵ lộ ra bộ dụng khủng hoảng này, ông ta nhoẻn miệng cười khặc khặc, tiếng cười kỳ quái đó không ngừng vang vọng trong căn nhà không lớn.

Trong tiếng cười cao lên từng quãng của ông ta, cuối cùng Lý Lỵ cũng tỉnh táo lại, cô ta nức nở hỏi: "Rốt cuộc cậu là thứ gì?"

Quá đáng sợ, người trước mặt không phải Vương Quan Hữu sao? Sao ông ta đột nhiên biến thành bộ dạng quỷ này?

Mà Vương Quan Hữu cũng không giận, tiếng cười của ông ta trầm bổng, phiêu dật bất định, đợi sau khi cười đủ, Vương Quan Hữu lên tiếng.

"Con không cần biết cậu là ai, con chỉ cần hiểu, cậu tới giúp con là được."

"Con đã có được một phần truyền thừa, chắc đã biết rất nhiều bí mật vốn không nên biết rồi."

"Con và Vương Quan Thanh đã rơi vào mối quan hệ không chết không thôi, cô ta không còn là mẹ con nữa, con phải tính toán cho chính mình."

"Ăn cô ta, hoặc bị cô ta nuốt chửng, con chỉ có hai con đường có thể đi."

Trước đây Vương Quan Hữu còn có kiên nhẫn vòng vo với Lý Lỵ, nhưng lúc này, ông ta đã mất đi kiên nhẫn vòng vo, mà phơi bày mọi thứ ra trước mặt Lý Lỵ.

"Lỵ Lỵ, tin cậu, cậu sẽ giúp con, cậu đã đợi ngày này rất lâu rất lâu rồi, cậu sẽ giúp con..."

Trong giọng nói của Vương Quan Hữu tựa như mang theo dụ hoặc mạnh mẽ, ánh mắt Lý Lỵ dần trở nên vẫn đục, giống như thật sự bị mê hoặc.

Một lúc lâu sau, Vương Quan Hữu búng tay, Lý Lỵ thoát khỏi trạng thái mơ màng.

Cô ta còn tưởng mình vừa mới xuất hiện ảo giác, nhìn người cậu mình tin tưởng nhất, Lý Lỵ nghẹn ngào nói: "Cậu, con còn tưởng con không còn gặp được cậu nữa, vừa nãy hình như con nhìn thấy quái vật..."

Vương Quan Hữu nghiêng đầu nhìn Lý Lỵ, sau đó lộ ra nụ cười âm u với cô ta, sau đó ông ta há miệng ra, lộ ra hai cái xúc tu màu đỏ đậm.

Lý Lỵ: "!!"

Cô ta thật sự sắp điên rồi, thì ra mọi thứ vừa rồi đều không phải ảo giác của cô ta.

"Vừa nãy con đã đồng ý với cậu rồi, sẽ để cậu giúp, chuyện giữa con và mẹ con, tối nay sẽ có kết quả."

Lý Lỵ sợ hãi tới cực điểm, thân thể mất khống chế run bần bật: "Nhưng, nhưng con không dám về..."

Nhìn bộ dạng của cô ta, tựa như đã chấp nhận mình và mẹ chắc chắn phải có một trận chiến, cô ta chỉ nói không dám về, nhưng lại không nói mình sẽ không chiến đấu với Vương Quan Thanh.

Dáng vẻ này của cô ta khiến Vương Quan Hữu rất hài lòng, cuối cùng ông ta cũng khôi phục hình dạng bình thường, mỉm cười nói: "Con chỉ cần đồng ý với cậu là được, còn cái khác, giao cho cậu."

Sau khi tự tin ném lại câu nói này, Vương Quan Hữu bảo Lý Lỵ trốn kỹ trong nhà, mà ông ta không hề do dự đứng dậy rời đi.

Đợi sau khi Vương Quan Hữu rời đi, trong căn nhà to lớn chỉ còn lại một mình Lý Lỵ, cô ta ngồi ngơ ngác trên sô pha, giống như bị dọa ngốc.

Còn Vương Quan Hữu, lúc này đang dùng tốc độ nhanh nhất tới nhà Vương Quan Thanh.

Ông ta giống như vào nơi không người, một mạch đi vào nhà Vương Quan Thanh, khi nhìn thấy Vương Quan Thanh mặt mày bầm tím ngồi trên sô pha, Vương Quan Hữu bật cười.

"Vương Quan Thanh, không ngờ mày cũng có hôm nay."

Ông ta ẩn nhẫn nhiều năm, cuối cùng thù này cũng có thể báo rồi.

Vương Quan Thanh nâng mắt nhìn Vương Quan Hữu, trong mắt không có tia cảm xúc nào, dáng vẻ đó giống như đang nhìn một người chết.

Bình Luận (0)
Comment