Đang khi nói chuyện, Mạnh Tử đã xốc vải trắng đắp lên trên thi thể rồi, Bạch Trân Trân cũng nhìn thấy thi thể bị vải trắng che lấp lại.
Bạch Trân Trân: "Chú Cầu đúng là tín nhiệm mù quáng với năng lực của tôi thật, chú ấy không sợ tôi sẽ bể mánh sao?"
Mức độ bị tổn hại của thi thể này nghiêm trọng hơn Mạnh Tử nói, còn da thịt trên gương mặt của người chết đã bị gặm nuốt hơn phân nửa rồi, Bạch Trân Trân đã thấy được xương đầu trắng hếu rồi.
"Cho nên, rốt cuộc chú Cầu nhận bao nhiêu tiền? Dạng thi thể này mà còn có thể nhận về để cho tôi sửa chữa?"
Mạnh Tử yếu ớt dùng cử chỉ diễn tả số lượng.
Bạch Trân Trân: "..."
Là chuyện mà chú Cầu thấy tiền là sáng mắt sẽ làm rồi, cô thậm chí hoài nghi, nếu tiền cho thêm một chút, chú Cầu sẽ tự trang điểm mình thành gương mặt của người đã chết, nằm trong quan tài để thân bằng quyến hữu của người chết "nhìn mặt người đã chết lần cuối" rồi.
Thấy tâm trạng của Bạch Trân Trân dường như không tốt lắm, Mạnh Tử vội vàng mở miệng trấn an tâm trạng của cô.
"Chị Bạch, chú Cầu cũng là tín nhiệm năng lực của chị, trước kia chị ngay cả thi thể bị xe đâm thành mảnh nhỏ cũng có thể sửa lại như ban đầu, thi thể chết chìm này khẳng định chị cũng có thể."
Câu chuyện Mạnh Tử nói là một tháng trước, thời điểm Bạch Trân Trân vừa tới thế giới này đã tiếp nhận công việc sửa chữa di thể.
Lúc ấy người chết chịu tai nạn xe cộ nghiêm trọng, thân thể bị đụng thành mảnh vụn, lúc đưa tới nhà tang lễ đã không nhìn ra hình người rồi. Là Bạch Trân Trân chắp vá từng mảnh thịt của thi thể, khâu lại, chỉnh sửa, cuối cùng để gia quyến người chết nhìn thấy di thể gần như hoàn hảo không chút tổn hại. Bởi vì cái này, Bạch Trân Trân nhất chiến thành danh, chú Cầu đã có cách nhìn hoàn toàn mới về năng lực của cô.
"Chị Bạch, chú Cầu làm vậy là bởi vì tín nhiệm chị, chị nhìn thi thể này, so với thi thể thành vụn thì chí ít cô ấy vẫn hoàn chỉnh, chị nói có đúng hay không?"
Bạch Trân Trân: "..."
Cô không hề muốn nói nữa, sau khi liếc Mạnh Tử một cái bắt đầu bận rộn.
nhập liệm sư cũng không chỉ là trang điểm cho di thể, nếu như gặp phải di thể có khuôn mặt khuyết tổn thì bọn họ cũng sẽ thông qua dược vật đặc thù, sáp hay là nhựa cao su bổ khuyết vết thương.
Sáp sáp bổ sung lỗ hổng của Bạch Trân Trân là do cô tự chế, độ mềm mại và độ dẻo rất tốt, hơn nữa màu sắc cũng gần với màu da, dùng dạng sáp đặc chế này bổ khuyết vết thương, nhìn sẽ không quá giả.
Nhiều lời vô ích, thi thể đang đặt ở nơi này, chú Cầu cũng đồng ý sẽ sửa chữa thi thể hoàn chỉnh với gia quyến của người chết, hiện tại không thể đổi ý sang đốt thi thể.
Những nơi cần sửa chữa trị của thi thể không ít, đó là một công trình rất lớn, lúc gương mặt sửa chữa bởi vì phải dán theo hướng đi của xương cốt nên cần một chút xíu thịt khô đặc dán từng tí vào xương đầu, cố hết sức phục hồi nguyên trạng cho người đã chết. Loại công việc này đặc biệt tỉ mỉ, Bạch Trân Trân cần đối chiếu ảnh của người chết, tiến hành điều chỉnh tỉ mẩn, dùng hết khả năng, gương mặt của người chết đã được sửa chữa.
Thi thể người chết không phải là vật thí nghiệm, lúc bọn họ sửa lại gương mặt, phải mang tâm thế thành kính, cho nên Bạch Trân Trân không để cho Mạnh Tử dùng thi thể luyện tập, mà là nói những hạng mục cần chú ý cho Mạnh Tử, đồng thời bảo anh ta chú ý nhìn động tác của mình.
Mạnh Tử nghiêm túc nhìn, ghi tạc nó vào trong lòng, chuẩn bị về sau có cơ hội sẽ áp dụng vào thực tế, nâng cao năng lực của mình. Dù là thi thể đã trải qua xử lý khử trùng, bọn họ còn đeo khẩu trang, nhưng mùi hương đó không bay đi. Song, hai người đã quen, cho nên không có quá nhiều cảm giác.
Hai người từ buổi sáng đã làm liên tục, ngay cả cơm trưa cũng chưa hề đi ra ăn, bận rộn đến bảy giờ tối, cuối cùng đã sửa chữa thi thể gần như hoàn thành.