Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 53 - Chương 53:

 Chương 53: Chương 53: Chương 53:

Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ này của anh ta, Bạch Trân Trân liếc nhìn, tức giận nói: "Anh đoán xem? Còn không đuổi theo."

Đưa cá cho người không bằng dạy người bắt cá, Bạch Trân Trân không có ý nghĩ giậm chân tại chỗ nhiều như vậy, người làm cái nghề nhập liệm sư này vốn đã không nhiều, kỹ thuật càng cao thấp càng không đều, tóm lại sức lực một mình cô là có hạn, Bạch Trân Trân sẽ hào phóng truyền thụ cho người cùng ngành bản lĩnh của mình, dù sao trong ngành này cũng không tồn tại chuyện cái gì mà dạy hết cho đệ tử thầy chết đói. Thêm một nhập liệm sư có kỹ thuật tốt đã đại biểu có rất nhiều di thể sẽ được sửa chữa, dù sao có thể vào nghề này, gần như sẽ không đổi nghề. Dạy thêm một người biết, cả đời này của cô sẽ có thể dùng kỹ thuật cô dạy sửa chữa bao nhiêu di thể? Cái này không tốt hơn việc cô giữ khư khư kỹ thuật cho riêng mình sao?

Dù sao sức lực một người luôn luôn có hạn, coi như cô luôn luôn không ngủ không nghỉ cố gắng sửa chữa di thể, số lượng đã sửa chữa đời này của cô nhất định sẽ không thể nhiều hơn hai người cùng làm.

Ánh mắt Mạnh Tử nhìn Bạch Trân Trân đã xuất hiện ánh sáng, anh ta giống như chân chó đi theo sau lưng Bạch Trân Trân, hai người cùng đến phòng trang điểm cho người đã mất.

Thay xong quần áo, chuẩn bị kỹ biện pháp phòng hộ, Bạch Trân Trân và Mạnh Tử đứng trước mặt thi thể kia.

Xốc lên vải trắng trên mặt, Bạch Trân Trân giống như là lơ đãng ngẩng đầu nhìn sang.

Quỷ hồn loé ánh sáng đỏ xuất hiện ở trước mặt Bạch Trân Trân, bởi vì gương mặt của cô ấy bị tổn hại nghiêm trọng, phần hồn của cô ấy cũng thấy không rõ mặt.

Đây cũng là một quỷ uổng mạng.

Bạch Trân Trân nhìn thoáng qua Mạnh Tử chuẩn bị xốc vải trắng lên, mở miệng hỏi một câu: "Anh vừa mới nói, người chết này là nhảy biển tự sát?"

Mạnh Tử nhẹ gật đầu, bởi vì đang đeo khẩu trang, giọng của anh ta có vẻ hơi ngột ngạt.

"Đúng vậy, thi thể của cô ấy ngâm ở trong nước biển thời gian rất dài, gần đây mới vớt lên, thi thể đã xuất hiện hiện tượng xác chết trương phình..."

Sau khi xuất hiện hiện tượng xác chết trương phình, thi thể sẽ càng thêm khó xử lý. Thời điểm người chết bị đưa tới, người phụ trách nhà tang lễ từng nhắc nhở các quyến thuộc, nói dạng thi thể này khó xử lý, chi bằng sớm một chút mang đi hoả táng, nhận tro cốt về. Nhưng các quyến thuộc lại xin trưởng quản rất lâu, nói bà nội của người chết rất thương yêu đứa con gái này, chân tướng tử vong của cô ấy còn phải giấu diếm với cụ bà, nếu như ngay cả nhìn mặt đứa bé một lần cuối cũng không cho cụ bà gặp, cho dù cụ bà chết cũng không thể nhắm mắt lại.

"Cho nên chú Cầu đồng ý?"

Mạnh Tử không biết vì sao mà bỗng nhiên có chút chột dạ, anh ta nhẹ gật đầu, yếu ớt nói: "Cô cũng biết, con người chú Cầu mềm lòng hơn ai hết, quyến thuộc đã van xin chú ấy như vậy, sao chú ấy chống đỡ được chứ?"

Nhưng mà Bạch Trân Trân đã sớm khám phá ra chân tướng sự việc: "Chẳng lẽ không phải bởi vì người ta cho đủ tiền sao? Chú Cầu sợ là ngay từ đầu đã định bảo tôi tới sửa chữa thi thể nhỉ?"

Mạnh Tử càng thêm lúng túng, anh ta nhìn trời, nhìn đất, tuyệt đối không dám đối mặt với Bạch Trân Trân.

Thế này, anh ta không nói gì, nhưng đã nói huỵch tuệch cả.

Chú Cầu là chưởng quản của nhà tang lễ Thiên Thịnh, ông tên là Cầu Quốc Hoa, năm nay đã hơn năm mươi tuổi, nhà tang lễ này chính là ông mở.

Con người chú Cầu cái gì cũng tốt, có điều là hơi tham tài giống thế này, trước đó ông vẫn rất có nguyên tắc, gặp phải thi thể thực sự khó sửa chữa, chú Cầu sẽ từ chối đối phương, đề nghị bọn họ hoả táng thi thể, dù sao nghi thức từ biệt thiếu việc nhìn mặt di thể lần cuối cũng không được xem là đại sự to tát gì.

Về tình có thể hiểu, quyến thuộc người chết cũng có thể thông cảm.

Nhưng từ lúc phát hiện nhập liệm sư có thiên phú trác tuyệt Bạch Trân Trân thì chú Cầu có hơi lung lay, chỉ cần cảm thấy là thi thể Bạch Trân Trân có thể sửa chữa thì ông sẽ đồng ý với gia quyến người chết sẽ tiến hành sửa chữa.

Bình Luận (0)
Comment