Vương Quan Thanh không biết cuối cùng sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng bà ta biết bà ta còn giữ trí nhớ và tình cảm thuộc về loài người.
Thực ra cũng nhờ có những ký ức và tình cảm này nên bà ta mới có thể trở nên mạnh mẽ như vậy, mà bà ta cũng có ý thức bảo vệ con mình.
Nhưng lúc bà ta cắn nuốt hết Lý Nam Hà, Vương Quan Thanh phát hiện trí nhớ và tình cảm của bản thân đang dần biến mất.
Vương Quan Thanh hiểu rõ ràng cái thứ ký sinh đó đang cắn nuốt bà ta, cho tới khi bà ta bị cắn nuốt hoàn toàn thì linh hồn của bà ta, thân thể của bà ta hoàn toàn biến mất không thấy nữa.
Bà ta không thể làm trái bản năng của mình cho nên dù Vương Quan Hữu phách lối ồn ào, năng lực căn bản không bằng bà ta nhưng bà ta vẫn nhượng bộ trước bản năng, bằng lòng đứng dưới Vương Quan Hữu.
Nhưng bà ta còn nhớ tới con mình.
Cuộc sống như thế quá đau khổ, đến khi linh hồn và ý thức đều bị chiếm đoạt, bị mất tác dụng thì linh hồn và suy nghĩ đều chuyển hóa thành chất dinh dưỡng, bị ký sinh cắn nuốt.
Bà ta từng tự tay giết cô mình, lại còn cắn nuốt thân thể của bà ta, ký ức còn lưu giữ và tình cảm khiến Vương Quan Thanh rất đau khổ.
Có lẽ chính vì tâm trạng của bà ta không ổn định cho nên mới khiến lực khống chế của kí sinh trong thân thể bà ta giảm đi, bấy giờ mới khiến ký sinh thức tỉnh huyết mạch trong cơ thể Lý Lỵ, để cô ta bắt đầu thức tỉnh, trở thành gia chủ mới.
Con gái bà ta có lẽ đã từng làm sai, có lẽ cũng không vô tội rõ ràng như thế, có lẽ sự ra đời của cô ta đã là nguồn gốc tội lỗi nhưng khi linh hồn và ý thức của Vương Quan Thanh sắp biến mất, bà ta còn muốn cướp cho con gái mình một con đường sống.
Nhất là khi con gái bà ta rõ ràng có thể cắn nuốt bà ta sạch sẽ nhưng vẫn lựa chọn chạy trốn, điều này làm Vương Quan Thanh biết được có lẽ con gái cũng giống như bà ta, giữ lại linh hồn và ý thức của bản thân.
Cho nên lúc Bạch Trân Trân tìm tới cửa, Vương Quan Thanh đồng ý hợp tác cùng với cô.
"Tôi sẽ dẫn Vương Quan Hữu tới chỗ bà ta, bà ta phải tiêu diệt ông ta, như vậy tôi mới có thể giúp bà ta được."
"Bà ta đã không còn thuốc chữa, nhưng con trai con gái bà ta còn có thể cứu được, vì con trai con gái của bà ta, bà ta bằng lòng liều một lần không?"
Vương Quan Thanh bằng lòng.
Bà ta cắn nuốt Vương Quan Hữu, hai kí sinh thể trong người bắt đầu công kích lẫn nhau.
Bọn họ cũng không thể sống chung hòa bình, mặc dù một cái là chủ thể, một cái là khách thể, nhưng khách thể cũng không hoàn toàn nghe theo chủ thể ra lệnh.
Trong cơ thể phải chịu đựng hai sức mạnh bất đồng, cái này đối với Vương Quan Thanh mà nói là một sự hành hạ to lớn.
Thân thể bà ta đang không ngừng tan vỡ, nhưng ở giây tiếp theo lại được chữa trị một lần nữa, gần như mỗi một giây đồng hồ thân thể bà ta đều không ngưng tan vỡ rồi lại tu bổ lại.
Cảm giác thân thể đau đớn dường như có thể ép bà ta tới phát điên, nhưng Vương Quan Thanh lúc này cơ bản đã bất chấp mọi thứ, bà ta nhìn người đang đứng ở đó, gằn từng chữ một.
"Chuyện tôi đồng ý với cô đã làm xong, chuyện cô đồng ý với tôi thì sao?"
"Con của tôi thì sao? Cô đã đồng ý với tôi rồi."
Lý Lỵ, không, phải nói là Bạch Trân Trân dùng lá bùa ngụy trang thành Lý Lỵ lúc này lại gạt bỏ lá bùa trên người, đổi trở lại dáng vẻ vốn dĩ của cô.
Cô nhìn về phía Vương Quan Thanh nỏ đã hết đà, thở dài một cái: "Bà ta sẽ không thấy được bọn họ."
Thân thể Vương Quan Thanh vỡ nát quá nhanh, bà ta căn bản không thể chống đỡ được tới lúc đi gặp con trai và con gái của bà ta.
Tình thương của mẹ thực sự là thần kỳ và vĩ đại, rõ ràng đã biến thành nửa người, nửa quái vật nhưng hết lần này tới lần khác bà ta vẫn giữ được đức tính của người mẹ.
Thậm chí Bạch Trân Trân bây giờ còn có chút áy náy bởi vì cô đã lợi dụng tình mẹ của Vương Quan Thanh để bà ta khai chiến với Vương Quan Hữu.
Lý Lỵ không có tình cảm sâu sắc với mẹ như tình cảm mẹ dành cho cô ta, cái này có thể nhìn ra được từ câu hỏi của Bạch Trân Trân lúc trước.
Có điều vào giờ phút này, đối mặt với người mẹ cho dù đã rơi vào tuyệt cảnh nhưng vẫn nhớ đứa con của mình, Bạch Trân Trân cũng không nói ra chuyện này.
Cô cũng chỉ nói cho đối phương biết mình sẽ tuân thủ cam kết.
"Bà ta không chống đỡ được tới lúc nhìn thấy bọn họ đâu, bọn họ còn chưa giết người, là tòng phạm, tôi sẽ tróc thứ đồ không thuộc về loài người trên người của bọn họ."
Tất cả mọi thứ muốn đạt được thì cần phải trả giá thật lớn, trên đời này trước giờ đều không có bữa trưa miễn phí.
Điểm này thực ra đối phương cũng hiểu rõ.