Vương Quan Hữu ôm mười phần nắm chắc tới đây, lúc tới y đã dự trù tất cả những chuyện sẽ phát sinh sau đó nhưng y tuyệt đối không nghĩ tới mọi chuyện sẽ tệ hại đến mức độ như vậy.
Y muốn dừng cuộc chiến này lại, định khiến cho Vương Quan Thanh bỏ qua mình.
"Vương Quan Thanh, tao sai rồi, tao nhận sai với mày, mày lợi hại hơn cả Lý Lỵ, không phải mày muốn cắn nuốt nó sao? Tao có thể giúp mày!"
Vương Quan Hữu lúc này gần như bị Vương Quan Thanh đè bẹp, sau khi phát hiện bản thân không có hy vọng thắng lợi, Vương Quan Hữu ngay lập tức hét lên.
Y tin rằng Vương Quan Thanh nhất định sẽ không bằng lòng lưỡng bại câu thương, cứ coi như y không đánh lại Vương Quan Thanh thì cũng sẽ khiến cho bà ta bị thương nặng.
Nếu Vương Quan Thanh lấy tư thái như vậy để gặp Lý Lỵ thì ai chết trong tay ai còn chưa biết được.
Nhưng đáp lại y chính là hàm răng cắn vào cánh tay y của Vương Quan Thanh, thể lực của Vương Quan Hữu chống đỡ không nổi, Vương Quan Thanh trực tiếp ngoặm vào cánh tay y.
"Không..."
Còn không chờ Vương Quan Hữu kêu thảm xong, Vương Quan Thanh đã bất ngờ cắn cánh tay của y xuống, sau đó nhai không chút do dự, nuốt cánh tay của Vương Quan Hữu xuống ngay trước mặt y.
Sau khi nhận ra Vương Quan Thanh vừa làm cái gì, mắt Vương Quan Hữu trợn to, y giống như gặp phải chuyện gì đó cực kì đáng sợ, cao giọng hét lớn: "Mày không thể làm như vậy với tao! Tao mới là chủ thể..."
Nhưng đáp lại y chỉ có cái miệng bà tanh to ra như chậu máu, còn có hàm răng đều tăm tắp ánh lên bóng sáng lạnh.
"A..."
Vương Quan Thanh bất thình lình cắn, tiếng kêu thảm thiết hơi ngừng lại, Vương Quan Hữu nằm trên đất, đang sống sờ sờ bị Vương Quan Thanh cắn đứt cổ.
Hai mắt y mở thật to, dường như không dám tin mình gặp phải chuyện này, trong khắc cuối cùng của tính mạng mình, y còn cảm thấy Vương Quan Thanh sẽ không đối xử với y như vậy.
Nhưng giây kế tiếp, y đã bị cắn đứt cổ, sương mù màu đen tuôn ra khỏi thân thể của Vương Quan Hữu, những thứ sương mù đó gần như biến thành vật chất có thật, nhào về phía Vương Quan Thanh.
Những thứ sương mù màu đen kia có tính ăn mòn siêu mạnh, quần áo trên người Vương Quan Thanh còn cả bắp thịt da dẻ của bà ta đều bị ăn mòn tới thủng lỗ chỗ.
Nhưng bà ta không để ý tới những thứ này mà chỉ không ngừng gặm nhấm thân thể của Vương Quan Hữu.
Một màn kế tiếp thực sự là tanh máu tới mức độ cao nhất, hai mắt Vương Quan Thanh đỏ thẫm giống như hoàn toàn không biết bản thân mình đang làm gì, chỉ làm theo bản năng, cắn nuốt mang tính cơ giới.
Trong bóng đêm yên tĩnh, tiếng dã thú cắn xé con mồi truyền đi cực xa trong màn đêm tối.
***
Thoáng cái đã qua một tiếng đồng hồ, Lý Lỵ vẫn còn duy trì động tác ngồi trên ghế salon, giống như từ đầu chí cuối không có gì thay đổi.
Đồng hồ báo thức trên vách tường tích tắc liên tục, lúc này đã là mười một giờ tối.
Người tự có lòng tin mười phần, nói đi một lát rồi sẽ quay lại mà tới giờ vẫn chưa trở về.
Lý Lỵ không khỏi có chút bận tâm, sợ phát sinh chuyện gì bất ngờ, rõ ràng cũng đã nói xong rồi, Vương Quan Hữu đơn phương quyết định, chẳng chờ cô đồng ý đã rời đi.
Vậy nếu như cuối cùng Vương Quan Hữu vẫn không đoạt được mục đích thì sau khi trở về có tìm cô gây phiền toái hay không?
Suy nghĩ này vừa mới nảy lên đã bị Lý Lỵ đè xuống.
Không có chuyện gì, tất cả đều đã nắm trong lòng bà tan tay, bất kể quá trình có như thế nào thì kết quả luôn như ý nguyện.
Nghĩ tới đây, thân thể Lý Lỵ chậm rãi thả lỏng, thần kinh căng thẳng cũng không khó chịu như lúc trước.
Tiếng bước chân nặng nề vọng tới từ ngoài cửa, cửa bị người ta mở ra rồi khép lại, người đó kéo bước chân nặng nề, từng bước đi về phía gian phòng.
Bầu không khí vốn coi như thoải mái trở nên căng thẳng trong nháy mắt.
Lý Lỵ vốn dĩ đang ngồi trên ghế salon nhưng sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Lý Lỵ đột ngột đứng lên, nghiêng đầu nhìn sang phía cửa.
Cửa phòng bị người ta đẩy ra, một bóng người mảnh khảnh từ bên ngoài nhà đi vào.
Người đó ngẩng đầu lên, ánh mắt đối thẳng với mắt Lý Lỵ, khi thấy mặt cô, người nọ nhếch mép một cái, lộ ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
"Tôi tới rồi, con gái tôi đâu?"
Cuối cùng Vương Quan Thanh vẫn dành phần thắng, bà ta thức tỉnh rất sớm, hai mươi năm đủ để cho bà ta thăm dò rất nhiều chuyện, so với bà ta, Vương Quan Hữu mới chỉ thức tỉnh hai năm thì tính là cái thứ gì?
Trước bà ta khuất phục dưới Vương Quan Hữu sở dĩ là do truyền thừa của y là chủ thể còn truyền thừa của bà ta chỉ là khách thể mà thôi.
Chủ thể chỉ có một, lại có thể chia ra vô số khách thể, khách thể đặc biệt nhất trong số đó chờ sau khi chủ thể hoàn toàn chết đi sẽ biến thành chủ thể mới.
Vương Quan Thanh trải qua mọi chuyện tới giờ cũng chưa từng có suy nghĩ phản kháng, ý tưởng của bà ta vẫn luôn đơn giản, chờ đến khi thời gian tới, kí chủ tân nhiệm trưởng thành, bà ta sẽ giao nộp mình cho kí chủ tân nhiệm, sứ mạng của bà ta được hoàn thành.
Nhưng nhân loại luôn có suy nghĩ riêng của mình, có sống nhờ cũng không thể cắn nuốt hoàn toàn tư tưởng của nhân loại.