Bạch Trân Trân làm giao dịch cũng là với một bộ phận linh hồn này.
Nhưng mặc dù Vương Quan Thanh may mắn giữ được một bộ phận linh hồn nhưng bà ta đã trở thành một thể với tà vật, tà vật chết thì đương nhiên bà ta cũng sẽ chết.
Bạch Trân Trân không có cách nào tách linh hồn của bà ta ra, cô không có năng lực như vậy.
"Thứ tôi có thể làm chỉ là giúp bà ta giảm bớt thống khổ."
Vương Quan Thanh nhếch môi, để lộ một nụ cười với Bạch Trân Trân. Nhưng dáng vẻ của bà ta lúc này quá mức đáng sợ, ngay cả nụ cười cũng biến thành dữ tợn, đáng sợ.
Bạch Trân Trân dán một đạo phù lên người bà ta, cuối cùng Vương Quan Thanh cũng cảm giác sự thống khổ như muốn xé bà ta ra đã biến mất không còn nữa, bà ta miễn cưỡng hướng về phía Bạch Trân Trân cười một tiếng, sau đó lải nhải nói qua nói lại.
Có lẽ là vì sợ hãi, hoặc có lẽ là sợ cái chết sắp đến, bà ta trở nên nhiều lời.
"Tôi hối hận, nếu sớm biết sẽ trở thành như vậy còn chẳng bằng tôi bị tà vật đó cắn nuốt sớm hơn một chút..."
"Cô biết hai mươi năm qua tôi sống như thế nào không?"
"Có phải cô cảm thấy tôi gieo gió thì gặt bão đúng không? Cô chẳng biết cái gì cả, tôi cực kì đau khổ đấy..."
Vương Quan Thanh nói rất nhiều, ban đầu Bạch Trân Trân còn đứng, cuối cùng dứt khoát ngồi bên cạnh bà ta.
Công đức kim quang thoát ra từ trong thân thể của Bạch Trân Trân, bọn chúng giống như tự có ý thức cuốn quanh người Vương Quan Thanh, bọc chặt bà ta ở trong đó.
Bất kể là tà vật đang tan rã hay linh hồn sắp hỏng của Vương Quan Thanh, không có cái nào có thể chạy khỏi sự trói buộc của kim quang công đức.
Thực ra những thứ Lý Lỵ biết cũng không được coi là quá nhiều, truyền thừa của cô ta không hoàn chỉnh, rất nhiều thứ cũng chỉ hiểu biết lơ mơ, cũng không thể bà tay toàn bộ chân tướng sự việc trước mặt Bạch Trân Trân.
Nhưng Vương Quan Thanh không giống vậy, thời gian bà ta dây dưa với tà vật quá dài, bà ta quá hiểu tà vật.
Tà vật cắn nuốt hơn phân nửa linh hồn và trí nhớ của bà ta, nhưng tương tự, Vương Quan Thanh cũng nhìn thấy trí nhớ của tà vật.
Thứ tà vật đó không biết tới từ đâu, từ lúc nó bắt đầu có ý thức thì vẫn luôn tồn tại ở núi Hoàng Trúc, trong thời gian dài nó sản sinh ý thức, nó đã có ý định làm đổi trác với rất nhiều người nhưng cuối cùng đều thất bại.
Tà vật cũng sẽ tiến hóa, thứ tổ tiên nhà họ Vương gặp phải chính là tà vật sau khi tiến hóa, nó mê hoặc tổ tiên nhà họ Vương, nói với tổ tiên nhà họ Vương rằng chỉ cần bỏ ra một cái giá nho nhỏ là có thể có được thứ ông ta mong muốn.
Tổ tiên nhà họ Vương vứt bỏ một vài thứ để từ đại lục tới Hương Giang, ông ta gấp gáp khôi phục vinh quang ngày xưa cho nên dù có nhìn thấu một vài thứ bị tà vật che giấu nhưng ông ta vẫn đồng ý.
Tổ tiên nhà họ Vương cho rằng ông ta có thể nắm hết thảy trong tay, ông ta cho rằng mình có thể mượn năng lực của tà vật mò được thùng tiền đầu tiên, sau đó tìm huyền thuật sư trấn áp tà vật, tới lúc đó không cần phải trả giá thật lớn.
Nhưng tổ tiên họ Vương không nghĩ tới tà vật làm giao dịch với ông ta còn xảo quyệt hơn, cái thứ tà vật đó trước sau đều muốn tế phẩm tổ tiên nhà họ Vương cống lên.
Ban đầu tà vật có ý nghĩ cướp lấy, sau khi mượn thân xác loài người bắt đầu ra tay.
Sau khi bị tà vật sống nhờ, tổ tiên nhà họ Vương vẫn còn linh hồn và ý thức của mình, ông ta cho rằng mình có thể nắm tà vật trong tay.
Nhưng kể từ giây phút tà vật nuốt tế phẩm đầu tiên – cũng chính là đứa con trai cùng dòng máu của ông ta, tất cả mọi thứ đều đã mất khống chế.
Tà vật cướp đoạt, trở thành tổ tiên của nhà họ Vương.
Nhưng tất thảy trên thế gian này đều chú trọng tới cân bằng, cái xác cướp đoạt được cuối cùng cũng không phải của mình, thân xác loài người không thể nào chịu đựng tà vật sống nhờ thời gian dài, cứ đến sáu mươi tuổi dù tà vật không làm gì thì cái xác cũng hỏng mất.
Sau đó tà vật liền nghĩ ra cách, nó chia mình ra làm hai, sau khi sức mạnh suy yếu, chúng có thể sống nhờ trên người nhà họ Vương sớm hơn, còn có thể tự lựa chọn thức ăn cho mình.
Tà vật chia ra thành một chủ thể, và một khách thể phụ thuộc vào sự tồn tại của chủ thể, tà vật chủ thể sẽ phụ thân trên người gia chủ nhà họ Vương, nắm hết tất cả trong tay.
Còn tà vật được coi là khách thể sẽ phụ thân lên người con gái nhà họ Vương, tiếp tục truyền thừa xuống.
Coi như tà vật đã chia ra rồi nhưng cũng không có cách nào hoàn toàn vượt qua được quy luật thiên đạo, Vương Kiến Châu sáu mươi tuổi chết là kết cục tất nhiên.